( Trích )....
Tiểu đội trưởng Xuân hớt hãi chạy đi tìm Nụ. Cô kéo Nụ về hầm, gọi cả mấy chị em trong tiểu đội cùng đến. Nụ hoảng hốt nhìn thấy gương mặt chị Xuân đầy vẻ hậm hực, bực tức.
Tiểu đội trưởng Xuân hớt hãi chạy đi tìm Nụ. Cô kéo Nụ về hầm, gọi cả mấy chị em trong tiểu đội cùng đến. Nụ hoảng hốt nhìn thấy gương mặt chị Xuân đầy vẻ hậm hực, bực tức.
Chị
Xuân nói, tao tức nổ ruột, nếu không có đông người, tao bóp dái lão đại đội trưởng
cho lòi chim ra. Chị em cười. Nụ hỏi, có chuyện gì về em hả chị. Xuân nói, vì
mày chứ vì ai nữa. Lão đại đội trưởng gọi tao lên, quán triệt, rằng, vì sao mái
tóc của mày dài như vậy. Tao nói, với con gái, có mái tóc dài thì đẹp chứ sao.
Hắn nói, đẹp cái con khỉ, tóc dài như thế để đi buộc bom à?. Chiến trường chứ
không phải là hội trưòng diễn văn nghệ, cũng không phải là cái giường ngủ để
khoe tóc đẹp hiểu chưa. Tao vặc lại, tóc đẹp thì ảnh hưởng gì nào. Hai tháng đồng
chí Nụ về tiểu đội, không một trận bom nào vắng mặt, không một lần nào không
chườn mặt ra đường lấp hố bom. Thành tích lừng lững như thế thủ trưởng đòi hỏi
gì nữa. Tóc dài thì vấn lên có sao. Mái tóc đồng chí Nụ là niềm tự hào của toàn
tiểu đội. Lão hét, tự hào cục ..cắt…cắt…cắt…đây là mệnh lệnh. Cả tiểu đội xúm
vào, chị nói sao, chị nói sao, chị nói sao…Xuân nhìn chị em, nhìn Nụ, rồi nâng
mái tóc đen mượt của Nụ trên tay…Chị em lại xô tới, chị nói sao, chẳng lẽ phải
cắt tóc Nụ đi à? Xuân nhìn chị em, nói, thì nói sao, lão là đàn ông, mình là phụ
nữ, nói cái gì, khóc và chạy về đây chứ nói sao. Nụ lí nhí, thủ trưởng ra lệnh
thế, em sẽ chấp hành ngay chị ạ. Cho em nhờ cái kéo. Xuân gào lên, con ngu, mày
định cắt tóc thật à. Tao thà bị kỷ luật cũng không cho cắt tóc. Đại đội trưởng
chứ đại tướng Võ Nguyên Giáp về đây đòi cắt tóc mày tao cũng không cho. Rõ
chưa? Chúng mày rõ chưa?
Xuân
mang ra cái bao vải. Khi nào ra mặt đường, mày cho tóc vào bao vải này, buộc chặt
lại. Mái tóc của mày đẹp như thế, cắt đi sao được. Tối, tiểu đội sẽ chăm sóc
tóc cho mày. Mày thấy đấy, chị em trong tiểu đội không có tóc dài là vì sốt
rét, rụng hết. Còn mỗi mái tóc của mày, tiểu đội phải giữ. Cương quyết như vậy
chúng mày nghe rõ không. Cả tiểu đội hô rất to, không cắt, không cắt. Nụ ghì lấy
Xuân khóc.
X
X
X
Những
tiếng bom nổ như xé ruột.
Con
đường trùm trong lửa và khói đen đặc.
Xuân
chồm đến bên Nụ:
-Đếm
chưa?
-Dạ
rồi.
-Mấy
quả chưa nổ?
-Dạ
hai mươi tám.
-Ngớt
bom thì xông ra liền nghe chưa, cắm cờ vào những quả chưa nổ để tao dắt công
binh ra phá.
-Dạ.
-Tóc
tai làm sao thế, nhét nó vào bao chứ.
Xuân
gói tóc Nụ cho vào bao vải, buộc chặt.
-Sau
này hoà bình, mày cho tao một nhúm tóc, tao giả làm tóc dài, tao đi cưa mấy thằng
trong làng nhé.
Nụ
cười.
Lại
một loạt bom nổ.
-Thêm
hai trái chưa nổ- Tiếng Nụ nói to.
Xuân
kéo Nụ vào sâu hơn trong hốc đá để tránh mảnh bom
-Hôm
nay chúng nó thả bom xuống trọng điểm nhiều hơn ngày thường. Tiểu đội mình an
toàn, tiểu đội 2, tiều đội 5 hy sinh 3. Con Tơ vú to hy sinh rồi…
Nụ
hoảng hốt:
-Úi
trời, chị Tơ?
-Ừ..Tội…Vú
nó to mà đẹp nhất đại đội đúng không? Mẹ tao nói, đàn bà vú to nuôi con sướng lắm…Nó
chết, mảnh bom chém ngang ngực, mất một vú…Tội…Mày sao thế Nụ, khóc à?
Nụ:
-Hôm
qua chị ấy mới cho em nắm bồ kết
Xuân
nhìn lên trời:
-Vẫn
chưa hết máy bay…Tao còn kịp cõng một chàng lái xe bị thương nặng rời khỏi mặt
đường…
-Anh
ấy đâu?
-Chuyển
về trạm phẩu rồi…Thằng cha này rất lạ, tao cõng, rồi thấy cái gì cưng cứng sau
lưng, tao thò tay ra, nắm lấy, hoá ra con chim của hắn, to tợn. Thằng này sống,
về làng, nhiều con chết.
Nụ:
-Ui
trời, chị nói gì thế?
Xuân:
-Thì
sao. Lần đầu tiên tao biết chim đàn ông đấy mày ạ…-Xuân đứng lên, hét- Tiểu đội
xuống đường. Kiểm tra hết, không bỏ sót quả bom nào đâu đấy. San lấp đường khẩn
trương các đồng chí. Còn 30 phút nữa phải thông xe đấy.
X
X
X
Trăng
sáng lạ lùng. Không gian yên ắng. cánh rừng mờ trong ánh sáng trăng. Xuân bò lổm
ngổm lay từng người, thì thầm, chúng mày dậy hết tao bảo. Nụ và chị em trong tiểu
đội choàng dậy. Xuân chỉ ra cánh rừng, thấy gì không, trăng đấy, sáng quá nhỉ.
Nào chúng mày theo tao.
Nụ
và chị em trong tiểu đội mắt nhắm mắt mở rón rén đi theo Xuân.
Xuân
dẫn tiểu đội xuống một khúc suối, nói gọn lỏn: Chúng mày cởi hết áo quần ra, tắm
truồng với nhau bữa cho sướng. Đi đi. Nhanh.
Mọi
người thoăn thoắt tuột áo quần.
Nụ
chùng chình một lúc cũng tuột áo quần.
Xuân
mỉm cười nhìn một lũ con gái tồng ngồng. Xuân hô, nghiêm, tiểu đội cởi truồng tập
họp. Chị em mím môi nhịn cười. Xuân đi đến từng người, đưa tay sờ nắn những đôi
vú dâng căng trong ánh trăng. ngắm nghía, gật gù nói, tiểu đội mình vú đứa nào
cũng đẹp cả. Chị em cố mà giữ. Sau này hoà bình còn sống, vú này làm nên chuyện
đây. Nào, Nhảy xuống suối đi.
Tất
cả ào xuống.
Khoảng
lặng của khúc suối bỗng dềng dàng, dợn sóng, chớp loà trong ánh trăng. Thân thể
trần truồng của các cô gái như bay lượn trong làn nước. Ánh trăng hình như cũng
sà xuống thấp hơn và ngỡ ngàng như được nhìn thấy những thiên thần. Chị em nghịch
nhau thoả thích rồi kéo nhau nằm trên bờ suối, thở. Xuân hát nghêu ngao: Em yêu
anh trung uý, không yêu anh binh nhì một tháng năm đồng. Có tiếng cô nào đó hát
như gào: Quảng Bình quê ta, nhiều o không tắm sinh ra ghẻ ruồi. Ai có vào đây,
nhớ mang cho hào i ốt. Trong nắng ban mai em ngồi em gãi lung tung.
Một
cô chợt oà khóc.
Cả
tiểu đội xúm đến.
Cô
gái nức nở: Chị em mình xinh đẹp thế này, như thiên thần cả thế này, nhưng có
ai sống đến ngày hoà bình không các chị.
Im
lặng.
Xuân
thì thầm: Nếu thế, nếu hy sinh hết, chúng mình sẽ là hồn trinh nữ, đi lang
thang, bay lang thang, khóc lang thang khắp núi khắp rừng…( Hêt trích)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét