Đừng bảo Đảng hèn!
Đồng Phụng Việt
Vài
năm nay, mỗi khi bàn về Đảng trong tương quan giữa “ta” và “địch”, giữa
“trong” và “ngoài”, người ta thường khái quát rằng, Đảng “hèn với giặc,
ác với dân”.
Mình không đồng tình với lối khái
quát này. Đã khái quát thì cần chuẩn xác về bản chất. Theo mình, khái
quát, Đảng “hèn với giặc, ác với dân”, chỉ đúng ở vế sau (ác với dân).
Có nhiều lý do để mình tin vế đầu (hèn với giặc) là sai.
Nếu hiểu hèn là biết nhưng không
dám nói những điều nên nói, hoặc không dám làm những điều cần làm thì
Đảng không hèn! Cho rằng Đảng hèn có thể là một ngộ nhận hết sức tai
hại.
1.
Sự kiện gần nhất khiến nhiều
người khẳng định Đảng “hèn với giặc” là chuyện cải táng liệt sĩ Lê Đình
Chinh, đưa hài cốt của anh từ Nghĩa trang liệt sĩ huyện Cao Lộc, Lạng
Sơn, về an táng tại Nghĩa trang liệt sĩ Hàm Rồng, Thanh Hóa.
Liệt sĩ Lê Đình Chinh vẫn được
xem là người lính Việt Nam đầu tiên hy sinh trong cuộc xung đột giữa
Việt Nam với Trung Quốc, chấm dứt giai đoạn “mối tình hữu nghị sáng như
rạng đông”.
Xem lại vài tài liệu, đối chiếu
chúng với thực tế, mình tin rằng, sở dĩ, hồi đó, Đảng đề cao liệt sĩ Lê
Đình Chinh, vì Đảng vừa cần một lời “đính chính”, để người Việt không
xem quan hệ giữa Đảng với Trung Quốc theo kiểu “Bên ni biên giới là
mình. Bên kia biên giới cũng tình quê hương” như trước nữa, vừa cần một
biểu tượng, động viên người Việt chống lại “bọn bành trướng”.
Chỉ hai tháng sau ngày bị kẻ thù
sát hại (26/8/1978), liệt sĩ Lê Đình Chinh đã được Đảng phong tặng danh
hiệu “Anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân” (31/10/1978), một kỷ lục
hiếm có về thời gian xét – tặng danh hiệu này.
Khoảng ba tháng sau ngày liệt sĩ
Lê Đình Chinh được phong tặng danh hiệu “Anh hùng Lực lượng vũ trang
nhân dân”, hôm 17/2/1979, Trung Quốc xua quân tràn qua biên giới, đòi
“dạy cho Việt Nam một bài học”.
Một thập niên sau, khi quan hệ
giữa Đảng với Trung Quốc đã được “bình thường hóa”, Đảng quyết định dẹp
bỏ biểu tượng Lê Đình Chinh. Bài hát “Chúng tôi là đồng đội của Lê Đình
Chinh” thôi không được phát, không được diễn nữa. Sách giáo khoa với
những bài viết về Lê Đình Chinh, hoặc phê phán “bọn bành trướng” mang
“tham vọng bá quyền” cũng bị thu hồi. Song song với việc dẹp bỏ biểu
tượng Lê Đình Chinh, Đảng bắt đầu tiến trình phi tang tất cả những gì có
liên quan đến giai đoạn xung đột với Trung Quốc. Hàng chục ngàn người
lính Việt Nam hy sinh ở biên giới phía Bắc từ 1979-1988, ở biên giới Tây
Nam và chiến trường Campuchia từ 1977-1989, không những không được nhắc
đến, mà bia tưởng niệm, bia ghi công cũng bị đục bỏ, các nghĩa trang
liệt sĩ hoang tàn, vắng lạnh…
Ngặt là Đảng muốn “lặng” nhưng
Trung Quốc không “ngừng”, thực tế quan hệ Việt -Trung rõ ràng là càng
ngày càng khác “tinh thần bốn tốt” và “16 chữ vàng”. Càng ngày càng có
nhiều người tỏ ra phẫn nộ trước thái độ, cách hành xử của Đảng đối với
Trung Quốc, cũng như sự bạc bẽo đối với những người đã hy sinh cả trong
cuộc chiến chống Trung Quốc ở biên giới phía Bắc, lẫn cuộc chiến liên
quan đến Trung Quốc ở biên giới phía Tây Nam…
Khi những giọt nước mấp mé miệng ly thì xuất hiện chuyện tổ chức cải táng liệt sĩ Lê Đình Chinh.
Mình không tin việc tổ chức cải
táng liệt sĩ Lê Đình Chinh là chuyện ngẫu nhiên, phát xuất từ thiện ý.
Nếu mình không lầm, từ lúc quan hệ giữa Đảng với Trung Quốc được “bình
thường hóa” cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên, hệ thống truyền thông
mới đồng loạt loan tin cải táng một liệt sĩ, hy sinh trong cuộc chiến
chống Trung Quốc, bảo vệ tổ quốc.
“Kịch bản” cải táng liệt sĩ Lê
Đình Chinh không đạt hiệu quả “xoa dịu dư luận” là điều nằm ngoài dự
trù. Vì liệt sĩ Lê Đình Chinh vốn là biểu tượng của giai đoạn chống sự
xâm lược của Trung Quốc nên việc cải táng, đưa hài cốt của anh về an
táng tại quê nhà thu hút sự chú ý của nhiều người và mọi người dễ dàng
phát hiện, hệ thống truyền thông đã không dám gọi tên, chỉ mặt kẻ thù.
Trong vụ này, mình tin Đảng chủ
động tổ chức sự kiện để xoa dịu dư luận và thất bại là do… đạo diễn dở
chứ Đảng không hèn! Đảng nói gì, làm gì cũng có chủ định.
2.
Trước sự kiện cải táng liệt sĩ Lê
Đình Chinh một chút, có một sự kiện khác, xảy ra hồi cuối tháng 11 năm
ngoái, cũng được nhiều người xem như bằng chứng về chuyện Đảng “hèn với
giặc”. Đó là vụ cáp của tàu Bình Minh 02 thuộc Tập đoàn Dầu khí Việt Nam
bị đứt, khi đang chuẩn bị khảo sát đáy biển khu vực Vịnh Bắc bộ.
Lúc đầu, hệ thống truyền thông
loan tin cáp của tàu Bình Minh 02 bị đứt là do tàu của Trung Quốc “cắt”,
sau đó, hệ thống truyền thông đột ngột sửa tình tiết “cắt” trong sự
kiện này thành… “làm đứt”. “Cắt” tất nhiên là cố ý – khó có thể chấp
nhận, còn “làm đứt” thì có thể do vô tình và có thể… thông cảm, bỏ qua.
Mục kích hệ thống truyền thông
đồng loạt loan báo tàu Trung Quốc “cắt” cáp tàu Bình Minh, rồi đồng loạt
sửa “cắt” thành “làm đứt”, nhiều người tiếp tục nhận định Đảng hèn,
mình vẫn tin Đảng không hèn. Bằng chứng? Phát biểu của ông Nguyễn Thế Kỷ
– Phó Ban Tuyên giáo Trung ương, trong cuộc họp giữa Ban Tuyên giáo
Trung ương và Bộ Thông tin Truyền thông, với lãnh đạo các cơ quan truyền
thông, được tổ chức chừng mươi ngày sau sự kiện cáp của tàu Bình Minh
02 đứt, do trang web Ba Sàm công bố (1), cho thấy, Đảng tìm mọi cách để
kiềm chế sự phẫn nộ của người Việt trước những hành động càng lúc càng
càn rỡ của Trung Quốc, để người Việt đừng phản đối, đừng biểu tình, chứ
Đảng đâu có hèn!
Trong cuộc họp vừa đề cập, ông Kỷ
bảo rằng, việc hệ thống truyền thông “bất tuân thượng lệnh”, loan báo
sự kiện tàu Bình Minh 02 bị tàu Trung Quốc “cắt” cáp đã khiến những ngày
cuối của tuần đó, cả công an lẫn quân đội phải “căng lực lượng ra, để
ngăn chặn, ngăn cản tụ tập đông người” vì “nếu mà số người tụ tập quá
đông thì sẽ bất lợi, thậm chí là có thể đảo chiều, cho an ninh chính trị
và trật tự xã hội”.
Mình tin ông Kỷ đã nói rất thật
về một sự thật, đó là, Đảng không ngại Trung Quốc! Đảng chỉ sợ sự phẫn
nộ, thất vọng của người Việt về Đảng lên tới cực đại. Nếu điều đó xảy
ra, Đảng sẽ không còn cơ hội duy trì vai trò “lãnh đạo Nhà nước và xã
hội” như trước nay nữa.
3.
Sau các cuộc biểu tình phản đối
những hành động ngang ngược của Trung Quốc, vi phạm chủ quyền của Việt
Nam trên biển Đông, thực tế cho thấy, Đảng đã làm nhiều chuyện để hóa
giải dư luận Đàng “hèn với giặc”.
Các cuộc thi (thi viết, thi ảnh,
thi hùng biện), triển lãm (hình ảnh, tài liệu, hiện vật) về biển, đảo
thuộc chủ quyền của Việt Nam, các cuộc vận động (đóng góp tài chính, hỗ
trợ vật chất – tinh thần cho những người lính đang trấn giữ biển, đảo),
được tổ chức vừa rộng rãi từ trung ương tới địa phương, vừa rầm rộ hướng
đến tất cả các giới. Các bài viết có tính chất phê phán Trung Quốc,
thông tin mua sắm vũ khí và phương tiện chiến tranh để phòng vệ trên
biến – những chủ đề vốn thuộc loại cấm kỵ – xuất hiện ngày một nhiều
trên hệ thống truyền thông chính thống. Tất cả những nỗ lực khác thường
ấy đều xuất hiện sau tháng 12 năm 2007 – thời điểm xảy ra cuộc biểu tình
đầu tiên chống Trung Quốc đụng tới biển Đông của người Việt – và chúng
tỷ lệ thuận với các cuộc biểu tình chống Trung Quốc sau đó.
Quan sát thực tế và trò chuyện
với nhiều người, mình có cảm giác rằng, những nỗ lực khác thường của
Đảng trong thời gian vừa qua để hóa giải dư luận Đàng “hèn với giặc”, rõ
ràng là có tác dụng nhất định, đặc biệt là với cán bộ, đảng viên và
công an, quân đội. Trong chừng mực nào đó, vì cảm thấy hình như Đảng
chưa hèn tới mức đáng ngại cho tiền đồ của tổ quốc, lợi ích của dân tộc,
nhiều người tiếp tục “tọa thủ bàng quan”, đứng ngoài cuộc, tiếp tục để
mọi thứ cho “Đảng lo”, giống như các thế hệ cha, anh đã từng chấp nhận
để “Đảng lo” theo kiểu: “Bắt phanh trần phải phanh trần. Cho may ô mới
được phần may ô”!
Đảng, tất nhiên, luôn muốn như
vậy và làm mọi cách để được như vậy nên không ngại xuống tay ngăn chặn,
trấn áp, thậm chí bắt giam, kết án bất kỳ ai tự phát cổ vũ cho sự thật
vốn dĩ hiển nhiên: “Hoàng Sa – Trường Sa là của Việt Nam”. Nhìn lại lịch
sử Đảng, mình tin ai cũng có thể dễ dàng nhận ra rằng, Đảng không bao
giờ chấp nhận bất kỳ hình thức tự phát “tụ tập quá đông” nào có thể gây
“bất lợi, thậm chí là có thể đảo chiều, cho an ninh chính trị và trật tự
xã hội”, đe dọa vai trò “lãnh đạo Nhà nước và xã hội” của Đảng. Cũng vì
vậy, mình tin, ngay cả khi biểu tình tự phát chỉ nhằm cổ vũ: “Việt Nam
là của Việt Nam”, Đảng cũng sẽ không nương tay!
Dẫu cho chính đáng, các hành vi
tự phát nằm ngoài sự lãnh đạo của Đảng sẽ không bao giờ được Đảng chấp
nhận. Việt Nam, từ lâu đã là của riêng Đảng! Nói gì, làm gì, ở đâu, với
ai là quyền của Đảng. Tự phát gạt bỏ yếu tố này, đồng nghĩa với tự sát.
Vậy thì có nên để cho “Đảng lo” mọi thứ? Mình nghĩ là không!
4.
Theo hệ thống truyền thông chính
thống, vị trí mà cáp của tàu Bình Minh 02 bị tàu Trung Quốc “làm đứt”,
hôm 30 tháng 11 năm 2012 là 17.26 độ vĩ Bắc và 108.02 độ kinh Đông, cách
đảo Cồn Cỏ 43 hải lý về phía Đông Nam. Nói cách khác, tàu Bình Minh 02
bị tàu Trung Quốc “làm đứt” cáp khi đang trong khu vực vịnh Bắc bộ.
Tám năm trước, cũng có một sự
kiện đặc biệt, từng khiến nhiều người Việt uất nghẹn, xảy ra trong khu
vực vịnh Bắc bộ: Sáng 8 tháng 1 năm 2005, con tàu của ông Nguyễn Phi
Phường – Chủ nhiệm HTX Đánh cá Hùng Cường (huyện Hậu Lộc, tỉnh Thanh
Hóa), đang đánh cá trong khu vực vịnh Bắc bộ thì bị một số tàu Trung
Quốc bao vây rồi xả súng bắn. Ông Lê Văn Xuyên – thuyền trưởng vừa phát
tín hiệu kêu cứu, vừa lái tàu chạy vào đất liền nhưng giữa đường tàu
hỏng máy, 8 ngư dân trên con tàu này bị bắn chết tại chỗ, 8 ngư dân khác
(trong đó có hai người bị thương) bị bắt cùng với con tàu của họ. Cũng
trong ngày hôm đó, tại vịnh Bắc bộ, phía Trung Quốc còn truy sát thêm ba
con tàu đánh cá khác của ngư dân Việt Nam. Chỉ có hai trong số ba con
tàu này “bình an, vô sự”. Tuy cũng chạy thoát nhưng con tàu thứ ba, của
ông Nguyễn Văn Hoàn, cũng ở huyện Hậu Lộc, tỉnh Thanh Hóa, có một thủy
thủ bị bắn chết, năm thủy thủ khác bị thương.
Nếu dùng Google Earth, đem so 21
điểm được xác định trong Hiệp định Phân định vịnh Bắc bộ mà Đảng ký với
Trung Quốc hồi năm 2000 (2), để dựa vào đó vạch đường phân định vịnh Bắc
bộ, với vị trí tàu của ông Nguyễn Văn Hoàn khi bị tấn công (19.16 độ vĩ
Bắc, 107.06 độ kinh Đông) thì tàu của ông Nguyễn Văn Hoàn nằm gần điểm
15 (19°16’04″ Bắc, 107°11’23″ Đông) và điểm 16 (19°12’55″ Bắc,
107°09’34″ Đông). Tương tự, vị trí của tàu Bình Minh 02 lúc bị tàu Trung
Quốc làm đứt cáp ở gần điểm 21 (17°47’00″ Bắc, 107°58’00″ Đông). Không
có con tàu nào của phía Việt Nam lấn sang phía bên kia đường phân định.
Trong cả hai vụ, chỉ có tàu Trung Quốc lấn sang phần biển thuộc phía
Việt Nam. Tuy nhiên, xem thêm… Hiệp định Hợp tác nghề cá ở vịnh Bắc bộ
mà Đảng ký với Trung Quốc năm 2000 (3) thì… tàu Trung Quốc có thể làm
điều đó!
Năm 2011, sau khi nghiên cứu Hiệp
định Phân định vịnh Bắc bộ, Tiến sĩ Dương Danh Huy – thành viên Qũy
Nghiên cứu biển Đông, công bố bài “Nhìn lại Hiệp định Vịnh Bắc Bộ sau 10
năm”. Ông nhận định, quan điểm cho rằng hiệp định này công bằng hơn
Công ước Pháp Thanh 1887 là chưa thuyết phục. Các điểm để vạch đường
phân định, từ 9 đến 18 đều có xu hướng lấn sang phía Việt Nam từ 3 đến
27 hải lý!
Ít ai hiểu tại sao vì Đảng không
giải thích. Đây là hệ quả của chuyện để “Đảng lo” mọi thứ. Dẫu thế, theo
mình, vẫn không nên dựa vào đó để nhận định Đảng sợ Trung Quốc và trở
thành hèn.
Cho dù thực tế quan hệ Việt –
Trung là một sự thóa mạ “tinh thần 4 tốt” và “16 chữ vàng” nhưng mới
đây, thay mặt Đảng, tướng Nguyễn Chí Vịnh vừa khẳng định thêm một lần
nữa rằng, sự “tương đồng ý thức hệ” là “di sản quý báu hàng đầu mà Việt
Nam và Trung Quốc cùng có”. Sự tương đồng ấy giúp Đảng kiên trì đeo đuổi
“chủ trương giải quyết tranh chấp bằng biện pháp hòa bình” để giữ cho
bằng được sự “ổn định chính trị”. Trung Quốc có thể là kẻ thù đối với
tiền đồ tổ quốc, vận mệnh dân tộc nhưng với Đảng, Trung Quốc là “một
người bạn XHCN rất lớn ở sát bên cạnh” (6).
Viết tới đây, mình chợt nhớ đến
trường hợp Phạm Thanh Nghiên, một cô gái sống ở Hải Phòng. Tháng 9 năm
2008, Phạm Thanh Nghiên bị bắt vì “Tuyên truyền chống nhà nước XHCN”.
Lúc đầu, cơ quan điều tra xác định Nghiên “Tuyên truyền chống nhà nước
XHCN” vì cô… tọa kháng tại tư gia với băng rôn “Hoàng Sa – Trường Sa là
của Việt Nam. Phản đối công hàm bán nước 14/9/1958”. Đến khi ra tòa, tuy
Viện Kiểm sát rút lại cáo buộc về hành vi này nhưng Phạm Thanh Nghiên
vẫn bị kết án 4 năm tù vì đã viết – phổ biến bài “Uất ức biển ta ơi!”
(5).
Trong “Uất ức biển ta ơi!”, Phạm
Thanh Nghiên kể về cuộc gặp những nhân chứng là ngư dân huyện Hậu Lộc,
tỉnh Thanh Hóa bị Trung Quốc truy sát, bắt giữ hôm 8 tháng 1 năm 2005 ở
vịnh Bắc bộ. Theo đó, hai ngư dân trên con tàu của ông Nguyễn Phi
Phường, bị thương, được phía Trung Quốc “làm sống” (khoét thịt lấy đạn,
khâu vết thương không có thuốc tê, thuốc mê) sau khi bị bắt. Theo đó,
khi đến gặp cả 8 ngư dân, đại diện Bộ Ngoại giao Việt Nam, khuyên họ thế
này: “Cố gắng cải tạo cho tốt, đừng cãi lời người ta. Chúng tôi sẽ cố
gắng đưa các anh về trước Tết”. “Uất ức biển ta ơi!” còn kể thêm về thảm
cảnh của những người mẹ, người vợ, con cái các nạn dân đã thiệt mạng
rồi kết luận: “Chính quyền cộng sản Trung Quốc đã gây nợ xương máu với
người Việt Nam! Cùng với việc để mất Hoàng Sa, mất nhiều đảo ở Trường
Sa, mất hàng vạn cây số vuông ở biên giới phía Bắc, ở vịnh Bắc bộ, mất
sinh mạng của con dân trên biển, chính quyền cộng sản Việt Nam nợ nhân
dân Việt Nam lòng ái quốc!”.
Khi Đảng vẫn muốn “có sự ủng hộ
của Trung Quốc”, muốn “hợp tác chặt chẽ với Trung Quốc” vì điều đó “vô
cùng thuận lợi cho sự nghiệp xây dựng CNXH ở Việt Nam” thì Phạm Thanh
Nghiên không thể vô tội. Chưa ai biết diện mạo của CNXH tròn méo thế nào
nhưng Việt Nam còn xây dựng CNXH thì Đảng còn cơ hội duy trì vai trò
“lãnh đạo Nhà nước và xã hội”! Nghiên phải vào tù vì cô chỉ ra sự bất
cập nếu để “Đảng lo” mọi thứ.
5.
Vài ngày qua, nhiều người bày tỏ
cả sự cảm động lẫn hoan hỉ trước hình ảnh ông Đặng Công Ngữ – Chủ tịch
huyện đảo Hoàng Sa cúi đầu trước những người đã dũng cảm đối mặt với các
chiến hạm Trung Quốc đến cướp Hoàng Sa năm 1974. Giống như nhiều người,
mình cũng thấy hành động của ông Ngữ là cần và đáng trân trọng nhưng
chừng đó đã đủ? Chắc chắn là không. Nó chỉ như một giọt hy vọng, giảm
bớt vị đắng trong chén oan nghiệt.
Nếu vẫn nghĩ Đảng hèn, thỉnh
thoảng, chúng ta sẽ nhận được một giọt hy vọng như thế. Sau đó, dù không
muốn, chúng ta vẫn phải tiếp tục húp cho hết chén oan nghiệt ấy, vừa
húp, vừa hy vọng sẽ có lúc được ngưng.
……………………………..
Chú thích
(1) Ban Tuyên giáo TW và Bộ Thông tin Truyền thông họp với báo chí(2) Hiệp định Phân định vịnh Bắc bộ
(3) Hiệp định Hợp tác nghề cá ở vịnh Bắc bộ
(4) Nhìn lại Hiệp định Vịnh Bắc Bộ sau 10 năm
(5) “Uất ức biển ta ơi!”
(6) Phỏng vấn Nguyễn Chí Vịnh
Đồng Phụng Việt là ai ?
Trả lờiXóaÔng là ĐV hay là khoác áo ĐV ?
Ông phát biểu từ TÂM của ông ?
Hiện nay người dân cũng như ĐV, người ta nói về Đảng là ý nói về nhà cầm quyền, nhà lãnh đạo chứ không nói về tâm huyết và ý chí của hơn triệu đv và những người dân theo đảng.
Một nhóm người lãnh đạo đại diện cho Đ mà không đủ TÂM, đủ TẦM thì điều gì sẽ xẩy ra ?
Thời buổi này tôi không tin VN là một nước khôn ngoan mưu trí và kiên cường, bất khuất như cha ông chúng ta.
Nói các cụ đừng cười, tôi thấy tôi chả là cái đinh rỉ gì nhưng vẫn cảm thấy BUỒN và NHỤC.
Nếu vẫn nghĩ Đảng hèn, thỉnh thoảng, chúng ta sẽ nhận được một giọt hy vọng như thế. Sau đó, dù không muốn, chúng ta vẫn phải tiếp tục húp cho hết chén oan nghiệt ấy, vừa húp, vừa hy vọng sẽ có lúc được ngưng.
Trả lờiXóa..........
EM CHẢ DÁM NGHĨ GÌ NỮA Ạ
Cái tiêu đề của bài viết là "Đừng bảo Đảng hèn". Nhưng toàn bộ nội dung là một bài chứng minh rất đầy đủ, đưa ra những sự kiện rất chính xác để chứng mình rằng " Đảng rất hèn". Đừng tin ở Đảng và để mọi việc cho Đảng lo. Đắng cay và bất lực vì chúng ta chẳng có thể làm gì được khi mà đảng là độc quyền và nắm giữ tất cả.
Trả lờiXóaÝ của bạn Ng .Ánh quá chuẩn. Tg dùng thủ pháp " nói vậy mà không phải vậy ".Nói không hèn nhưng chứng minh họ rất chi là hèn !. Tuy nhiên tôi nghĩ v/đ không phải là hèn hay không hèn mà là có dám lột xác để đồng hành cùng dân tộc hay không. Chừng nào còn cố bám lấy lợi ích nhóm được che đậy bởi lợi ích đảng, giai cấp , hệ tư tưởng chung chung thì chưa thể có trí và dũng trước kẻ thù dân tộc và cũng không thể có tâm trước nhân dân.
Trả lờiXóaKhông hèn thì là cố ý rồi , mà cố ý ở những chuyện này thì là cái tội gì?
Trả lờiXóa