Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 5 tháng 3, 2016

NƯỚC MẮT NHỚ THƯƠNG ( Thơ)

 Thơ : Trần Công Thanh
            (Cựu HS K3)

Nước mắt tôi rưng rưng chảy
Nhìn Diệu Huyền, Mông Dển, Hồng Minh
Ngô Hà và những bạn quên tên
Lòng dạ tôi bồi hồi thương nhớ .
Nhớ thời tập trung đi học
Ngày ngủ đêm đi lội suối băng rừng
Chỉ một bóng đen cũng bạt vía kinh hồn,
Nhớ tiếng chuông xe lúc lắc báo đường
Tới trạm dừng chân nửa ăn nửa ngủ,
Nhớ ngày gặp nhau ở nơi hội ngộ
Rưng rức khóc từ biệt chú dẫn đường.


Nhớ những ngày lưu tại Bằng Tường
Nhìn thấy cái gì cũng lạ
Từ cái vòi rô mi nê, cái thùng đựng cháo
Bộ quần áo vệ sinh thay đồng phục nữ, nam
Con trai mặc giống như khỉ trên nương
Còn con gái dứt khoát không chịu.
Nhớ thành phố Nam Xương sáng bừng ánh điện
Nhớ con đường ngoằn nghèo lên đỉnh Lư Sơn,
Nhớ ngày tuyết rơi trắng xóa khu trường
Nhớ ngày băng tan chân tay nứt nẻ.
Nhớ nắng Quế Lâm màu vàng như nghệ
Nhớ rằm trung thu rộn rã sân trường
Nhớ bóng con Lân nhảy múa tưng bừng
dập dìu bên từng mâm cỗ...!
***
Nếu nói thời học trò là đáng nhớ 
Hàm chứa sự nghiệp tương lai
Thì theo tôi còn xa hơn nữa
Nó còn mang theo hơi ấm tình người !

Hà Nội 3/3/2016
TRẦN CÔNG THANH
Nhà báo, Nhà giáo, Kiền trúc sư

2 nhận xét:

  1. Bài thơ hay quá, đúng là KÝ ỨC TUỔI THƠ !

    Trả lờiXóa
  2. Bạn Công Thanh quả là có tình cảm sâu sắc với bạn bè của một thời đáng nhớ!

    Trả lờiXóa