TÂM TƯ NGÀY THƯƠNG BINH LIỆT SĨ
CCB Nguyễn Xuân Chinh và nụ cười của ông ngày xưa tại thành Quảng Trị trong ống kính PV.
Truyền hình mấy ngày nay có hàng chục chương trình trực tiếp rầm rộ, hoành tráng, diễn ra cùng lúc tại nhiều địa phương để kỷ niệm lần thứ 68 ngày thương binh liệt sĩ.
Cũng như mọi năm, những hình ảnh bị thương của những trận đánh khốc liệt, nồi da nấu thịt tại thành cổ Quảng Trị lại được tái hiện. Lại những câu chuyện về cuộc chiến và những tấm gương anh dũng hi sinh của hàng ngàn người lính trẻ trong cái nồi hầm thịt người ấy suốt 81 ngày đêm cách đây tròn 43 năm.
....
Những con người đã chiến đấu và hy sinh thời ấy thật là anh hùng, thật đáng ghi công, tri ân và trân trọng. Họ đều đã lao vào cuộc chiến đầy chết chóc ấy một cách vô tư. Và khi nhận ra sự khốc liệt, cái chết không tránh khỏi thì gồng mình chấp nhận. Không thiếu những người đã trở thành “anh hùng” một cách bất đắc dĩ!
Nhưng cuộc chiến ở thành cổ Quảng Trị năm 1972 được giải thích thật thiếu thuyết phục. Mọi giải thích chính thức, công khai đều nói rằng cuộc chiến ấy, với những mất mát, hi sinh vô cùng to lớn, vô cùng đau đớn, là “để đem lại chiến thắng buộc Mỹ phải ngồi vào bàn hội nghị Paris, dẫn đến hiệp định hoà bình năm 1973”.
Nhưng lịch sử đã diễn ra là: Sau 81 ngày đêm chịu đựng bom đạn ở mức không thể tưởng tượng được, hàng vạn chiến sĩ thương vong, lực lượng ta vẫn phải rút khỏi thành cổ Quảng Trị, để cho quân đội Sài Gòn tái chiếm thành cổ này cùng cả thị xã Quảng Trị. Ý đồ chiếm thị xã Quảng Trị để biến thành “thủ đô” của chính phủ CHMNVN đã không thể đạt được!
Còn hiệp định Paris thì không phải là kết quả trực tiếp của xương máu tại Quảng Trị mùa hè 1972. Bởi nếu trận chiến thành cổ Quảng Trị có sứ mệnh lịch sử ấy, thì Hà Nội đã không phải chịu 18 ngày đêm tàn phá tháng 12 năm ấy. Không phải có thêm hàng trăm người chết bom tại Khâm Thiên, Bệnh viện Bạch Mai, khu dân cư Chương Dương... Và đã không phải có một “Điện Biên Phủ trên không” trên bầu trời thủ đô. Gọi chiến thắng B52 trên bầu trời thủ đô năm 1972 là một “Điện Biên Phủ”, bởi chiến thắng ấy là cuộc đọ sức cuối cùng dẫn đến hiệp định Paris ngày 27/1/1973, hoàn thành sứ mạng “đánh cho Mỹ cút”.
Máu xương của hàng vạn thanh niên miền Bắc tại thành cổ Quảng Trị năm 1972 đã đổ xuống vì sự nghiệp lớn “giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước”. Nhưng có đáng phải kiên quyết chốt giữ trong khu thành cổ nhỏ hẹp ấy trong suốt 81 ngày đêm? Có đáng phải đẩy hết đợt này đến đợt khác hàng ngàn chiến sĩ trẻ măng đầy nhiệt huyết vào cái lò thiêu người ấy khi những người chỉ huy chiến dịch biết chắc là họ hầu như không có cơ may thoát chết? Kẻ địch có tiềm lực phi pháo vô biên và quyết tâm rất cao tiêu diệt lực lượng ta tại thành cổ Quảng Trị. Trận địa vừa nhỏ hẹp về diện tích, vừa trống trơ về địa hình, làm sao có thể trụ được dưới mưa bom bão đạn của kẻ thù! Vậy mà tại sao vẫn cứ đẩy tiếp hàng ngàn thanh niên vào đó để phải chết?
Tại sao không chỉ là 8 ngày, 18 ngày? Mà cứ phải 81 ngày đêm? Tại sao không thể quyết định dừng cuộc chiến sau khi vài trăm chiến sĩ đã hi sinh dưới mưa bom bão đạn của kẻ thù? Cuối cùng vẫn phải rút, vẫn mất trận địa, mà hàng vạn thanh niên phải bỏ mạng một cách tàn khốc!
Rồi ngày nay, những người đang cầm quyền tổ chức hàng loạt lễ lạt rình rang, tốn kém như thế.
Hàng trăm cán bộ cao cấp các loại ngồi trên những hàng ghế danh dự của các cuộc lễ tại nhiều địa phương khác nhau. Các cán bộ ấy, đa phần chỉ là thế hệ “ăn theo” cha anh đã anh dũng hi sinh. Các cán bộ ấy đến dự các cuộc lễ lạt, chỉ riêng công tác phí của họ đã tốn nhiều tỉ đồng của ngân sách... Chướng mắt hơn nữa là những người cựu chiến binh từng đổ máu được mời đến dự các lễ lạt này lại phải ngồi phía sau, nhường hàng ghế danh dự cho các “đồng chí lãnh đạo” mà khi họ hi sinh, đổ máu thì đám này còn vắt mũi chưa sạch!
Đấy là chưa nói đến không ít trường hợp, những vị cán bộ cao cấp lên đọc diễn văn tại các cuộc lễ lạt, thực ra họ đã không còn xứng đáng với hi sinh, mất mát của cha anh. Không thiếu người đang kiếm tiền bất chính, đang gây ra nhiều oan ức, bức xúc cho các gia đình liệt sĩ, các cựu chiến binh, các bà mẹ anh hùng... vì những dự án thu hồi đất phục vụ “tư lợi nhóm” nhân danh “quốc kế dân sinh”.
Giá mà chỉ cần một cuộc mít tinh trọng thể cấp quốc gia tại Hà Nội. Rồi các địa phương tổ chức thắp hương tại các nghĩa trang liệt sĩ. Còn lại bao nhiêu tiền- hàng trăm tỉ đồng chứ không ít đâu, thì cứ phong bao chia cho tất cả các thương binh, gia đình liệt sĩ, có phải là thiết thực hơn không?
Nguyễn Ngọc Hùng
27/7/2015