Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 1 tháng 10, 2014

NHÀ NGOẠI CẢM CÓ KHẢ NĂNG ĐẶC BIỆT (?)

Bài viết của Trần Công Thanh (K4)

BĐH- Đề tài về Tiềm năng đặc biệt của con người và Ngoại cảm là đề tài không mới, Làng ta đã có nhiều đợt tranh luận bàn thảo, tuy nhiên cũng như tình trạng chung, cho đến nay vẫn tồn tại 3 quan điểm : Thứ nhất tin tưởng tuyệt đối với câu trả lời " CÓ ". Ngược với quan điểm trên là bác bỏ thẳng thừng, thậm chí còn cho là chuyện lừa bịp nhằm động cơ không trong sáng, phe này nói : KHÔNG" . ngoài ra cũng còn một lượng khá đông đảo dư luận " Bán tín bán nghi" (hơi nghiêng về phe CÓ), chỉ có điều hiện tại khoa học bó tay, không/chưa đủ trình độ lý giải , vì thế không nên ngăn cấm các nhà "Ngoại cảm" hành nghề và một số nhà khoa học thành lập các Trung tâm nghiên cứu . Bài viết sau đây của anh bạn K4 Trường ta ( LSQL) Trần Công Thanh - KTS- Nhà giáo - Nhà báo và quan trọng hơn tác giả là người quen biết "dị nhân" này và trực tiếp cảm nhận điều kỳ lạ khó giải thích đã xảy ra trước mắt mình . Trần Công Thanh rất muốn chuyển thông tin này đến các cụ Làng ta ...
Xem như "nghỉ giải lao" giữa những bức xúc xã hội, chúng tôi post bài này để các cụ tham khảo. Nếu cần có thể liên hệ với tác giả Công Thanh qua điện thoại 0904.695714 .
Xin cảm ơn cụ Trần Công Thanh.

Đại tá quân đội Cao Hùng viết một quyển sách nói về một người Việt kỳ bí với tựa đề “Chuyện lạ có thật về một con người”. Con người mà Đaị tá Cao Hùng đề cập tới trong sách cũng là người mà tôi và nhiều nhà khoa học, nhà báo quen biết, tên ông là Đỗ Vạn Thông hay Đỗ Vạn Thông Tứ Phương, còn bà con địa phương hay gọi là Ông Tứ. “Những chuyện lạ có thật” về Ông đã trở thành kỳ bí thu hút nhiều nhà khoa học, nhất là các nhà vật lý, triết học vì có quan hệ đến vấn đề tiềm năng con người mà khoa học hiện đại cần khám phá. Phải chăng vật chất chỉ tồn tại có phần dương?. Đó là câu hỏi lớn đặt ra với các nhà khoa học. Và, hiện nay đã có nhiều nhà khoa học đi sâu tìm hiểu, nghiên cứu về khả năng con người. Bước đầu nhận thức ra, con người tồn tại và cân bằng với vũ trụ trong một hệ mở; chịu ảnh hưởng bởi các qui luật vận động của vũ trụ. Con người có rất nhiều tiềm năng tự nhiên, nhưng khoa học hiện đại chưa thể đưa ra khái niệm vật chất và mô hình toán học chính xác cân, đong, đo, đếm giải thích thấu đáo các hiện tượng về khả năng con người phát sinh trong suốt chiều dài lịch sử nhân loại, như: 1/ Thần giao cách cảm; 2/ Nhìn xuyên suốt không gian và thời gian; 3/ Đoán và đọc ý nghĩ của người khác; 4/ Hiệu ứng toàn lực và toàn thức; 5/ Chữa bệnh bằng năng lượng sinh học; 6/ Phẫu thuật tâm linh v.v...

Để giúp bạn đọc thư giãn và cảm nhận phần nào nỗi băn khoăn, trăn trở của các nhà khoa học đối với việc tìm hiểu, khám phá khả năng kỳ diệu của con người, tôi xin giới thiệu một số câu chuyện tản mạn về khả năng đó của một con người Việt đang được nhiều người quan tâm tìm hiểu.

Dẹp ổ ma quỉ trên cầu: Một hôm Ông Tứ và mấy anh em đi xe máy ra thành phố Đà Nẵng khi đến cầu Câu Lâu, chiếc cầu dài nhất tỉnh Quảng Nam, thì phải dừng lai vì trên cầu có nhiều xe ô tô nằm chết dí không thể đi được. Ông Tứ liền xuống xe máy nói to: “Tôi biết vì sao, để tôi giải quyết cho”. Rồi Ông Tứ đi bộ lách tới giữa cầu thấy có một chiếc xe tải nằm ngang, nhưng không thấy có người bị tai nạn, Ông liền bước tới phía đầu chiếc xe tải, nói to: “Tôi biết chiếc xe nằm ngang là do các vị gây ra. Các vị ngự trên cầu này đã gây ra biết bao tại vạ cho dân lành. Các vị tưởng nhầm làm cho người ta chết, thì mình sẽ được siêu thoát. Không có chuyện đó đâu! Muốn siêu thoát thì rủ nhau lên núi tìm hang động mà tu. Tôi tuyên bố không cho các vị ở đây nữa. Tôi phá bỏ chỗ ẩn náu của các vị ở đây.” Nói xong Ông Tứ đi dọc hai bên thành cầu chỗ nào có am thờ người tử nạn giao thông (do người dân dựng) ông liền đạp đỗ xuống sông, đập vỡ tất cả các bát nhang (một việc mà xưa nay chưa có một thầy pháp nào dám làm). Từ đó trên cầu Câu Lâu yên ổn không thấy có tai nạn giao thông nào xẩy ra nữa.

Dẹp trừ “quĩ hai màu”: Tại xã Kế Xuyên, huyện Thăng Bình, tỉnh Quảng Nam có chuyện anh nông dân tên Q bỗng dưng bị điện loạn. Do có hành động đánh vợ con, đập phá đồ đạc trong nhà, doạ đốt cháy nhà cửa nên người nhà buộc phải dùng xích sắt trói giữ anh Q lại và gia đình đã lặn lội đi tìm các thầy pháp cao tay, các nhà sư về giải tà cho anh, nhưng đều bất lực. Nghe tài dẹp bỏ “ma, qũi” của Ông Tứ, người nhà anh Q tìm đến Ông Tứ cầu cứu. Ông Tứ nhận lời. Khi đến nhà thấy anh Q đang bị xích, Ông Tứ đề nghị người nhà cởi xích ngay ra cho anh Q. Nhưng, người nhà không ai dám làm. Ông Tứ phải lên tiếng: “Cứ mở xích anh ta ra, có tôi anh ta không làm gì đâu, tôi xin chịu trách nhiệm”. Sau khi được cởi xích anh Q ngồi yên một chỗ. Ông Tứ ngồi lên chiếc nghế đặt trước mặt anh Q, hỏi:
- Nhà người có biết ta là ai không?
- Dạ biết.
- Thế xưng tên họ đi. Đầu đuôi chuyện thế nào?
- Dạ, thưa ông! Bên cõi âm gọi con là quĩ hai màu. Con tu luyện ở cái hồ sen này nhiều năm rồi. Tình cờ con gặp anh Q. Từ đó hai người quen nhau và sau đó yêu nhau thắm thiết. Trưa hôm đó, con đang say trong vòng tay tình cảm của anh Q nên lúc rời nhau không còn biết gì nữa đã lỡ chân bước xuống hồ. Anh Q phát hiện ra con là ma vừa tháo chạy vừa la lớn và bị hoá điên.
- Được rồi, ta nói cho biết, ngươi là quĩ hai màu chứ mười mau đối với ta cũng không nghĩa lý gì.
- Gặp Ông con xin khai thật. Trong muôn ngàn kiếp trước con và anh ấy từng là vợ chồng, nay gặp lại anh ấy con không thể bỏ đi được. Ông nghĩ tình thương cho con.
- Điều mà nhà ngươi nói là không thể được. Cõi trần là cõi trần, cõi âm là cõi âm. Âm Dương cách biệt không thể nào yêu thương nhau được. Anh Q có gia đình, có vợ con. Việc ngươi làm vừa rồi là phá nát gia đình, hạnh phúc người ta, rồi bắt người ta điên. Tội nhà ngươi to lắm, ngươi biết không?
- Dạ con biết rồi, Con xin ông tha cho.
- An năn hối hận được là tốt. Ta sẽ tha cho nhà người với một điều kiện là lập tức rời khỏi hồ sen lên núi cao tìm một hang động thực sự tu hành, sám hối tội lỗi. Quên ngay mối tình vớ vẩn này đi. Nêu không nghe ta sẽ bóp chết nhà ngươi ngay.
- Dạ, ông tha cho con, con xin nghe lời ông.
- Thôi, nhà ngươi đi được rồi.
- Dạ, xin chào ông, con đi ngay. Nói xong câu ấy, người anh Q rùng mình một cái ngồi thẩn thờ rồi trở lại bình thường không còn bị điên nữa.

Sau này, khi đã trở lại bình thường anh Q nói rõ chuyện điên của mình. Anh Q có một hồ sen lớn năm cách xa nhà ở chừng một cây số. Anh làm một cái chòi canh bên hồ sen để hàng ngày lên đó trông giữ. Có một lần lên hồ sen anh Q bắt gặp một người phụ nữ ước độ 30 tuổi, dễ coi, vác cuốc đi tháo nước ruộng. Từ đó hai người quen biết nhau, có cảm tình và yêu nhau. Hai người đi lại hàng ngày gặp nhau trong chòi sen. Nhưng cứ đến lúc 12 giò trưa người phụ nữ trẻ lại xin phép anh Q về nhà lo cơm nước. Thường ngày mỗi khi đi về nhà chị ta đều bước chân xuống bờ ruộng rồi theo bờ ruộng đi về nhà. Nhưng buổi trưa hôm ấy có lẽ vì quá say tình, chị ta không bước xuống bờ ruộng mà bước thẳng xuống hồ rơi tõm xuống nước. Nhìn thấy cảnh tượng đó anh Q sợ quá la to lên: “Ma, tôi gặp ma, cứu tôi với bà con ơi”. Cùng lúc đó chị nhân tình từ dưới hồ nước nhảy vọt lên, chạy theo anh Q, gọi: “Anh ơi dừng lại, em là người không phải ma đâu”. Khi chạy về đến nhà thi anh Q trở thành người điên, không biết gì nữa.

Đòn cảnh báo: Một hôm có một nhóm người (trong đó có người nước ngoài) khi biết Ông Tứ có nhiều khả năng đặc biệt muốn Ông Tứ đi theo nhập bọn với chúng, nhưng Ông Tứ cự tuyệt. Vì vây, lựa khi Ông Tứ vắng nhà chúng thuê người vờ làm bệnh nhân đến xin chữa bệnh, nhưng kỳ thực bí mật cho yểm bùa trước cổng và xung quanh nhà để hại Ông. Mỗi lần như vậy, khi đi về đến cổng là Ông phát hiện ra ngay và lập tức đi moi hết các bùa yểm lên đốt sạch. Một hôm, có một đoàn 5 người khách đến nhà (trong đó có 3 người lạ và 1 người phiên dịch) vào nhà tìm Ông nói là đến thăm viếng. Ông Tứ mời họ vào nhà trên ngồi. Một người trong bọn họ lên tiếng:
- Chúng tôi tuy ở xa, nhưng biết Ông là người có nhiều tài năng, đức độ nên đến thăm Ông cho biết và để ngưỡng mộ tài đức của Ông. Nếu Ông đồng ý thì ta ra ngoài vườn chuyện trò thoải mái và xin phép Ông cho vài người ở lại thắp hương lên bàn thờ gia tiên.

Ông Tứ đồng ý cùng đi ra vườn với họ. Vừa an toạ lên bộ bàn ghế đá kê ngoài vườn, một người trong bọn họ lên tiếng ca ngợi tài chữa bệnh không lấy tiền của Ông Tứ. Sau khi nghe dứt lời vị khách lạ, Ông Tứ liền đứng phắt dậy nghiêm trang nói:
- Các ông bảo đến thăm tôi với thiện chí và tấm lòng trân trọng. Vậy, bây giờ các ông hãy vào trong nhà tôi sẽ chứng minh thiện chí của các ông.

Nói xong Ông lặng lẽ đi vào trong nhà buộc các vị khách cũng phải đi theo. Vào nhà trong Ông Tứ vọt lên bàn thờ gia tiên lật chiếc lư hương, lấy ra một gói nhỏ, vừa mở gói giấy ra vừa nói to: “Đây là thiện chí của các ông à. Tôi nói để các ông biết, từ lúc các ông bước vào nhà tôi đã biết các ông từ đâu tới, đến để làm gì, không qua mắt tôi được đâu”. Các vị khách ngồi im như thóc, mặt tái ngắt, không ai dám ho he lời nào. Ông Tứ nói tiếp: “Tôi biết rõ các ông đặt bùa này nhằm mục đích gì. Nhưng thôi, lần này tôi cảnh cáo các ông. Các ông về đi. Xe các ông để ngoài đướng QL1 tôi biết rồi”.

Các vị khách không mời rối rít xin lỗi Ông Tứ rồi ra đường QL1 lên xe chạy. Nhưng xe ô tô của họ chạy được khoảng 2 cây số, đến đầu cầu Tam Kỳ thì bị nổ lốp, phải dừng lại thay lốp khác. Một người trong bọn họ quay lại nói với Ông Tứ: “Chúng tôi có biết tài của ông, nhưng không ngờ ông đạt đến độ cao siêu như vậy”. Ông Tứ liền đáp: “Tôi chỉ cảnh cáo chứ không làm hại các ông đâu. Chớ đừng bao giờ coi thường người Việt Nam. Tôi chẳng là cái gì đâu. Đất nước này còn có nhiều người tài hơn tôi. Ông về đi, xe ông thay xong lốp rồi đó”.

Vụ tai nạn ô tô: Một hôm có ba anh em cùng Ông Tứ có việc phải đi đến một tỉnh xa. Ra đến bến xe khách, anh em vào mua vé đi chuyến xe đầu tiên. Nhưng khi chuẩn bị lên xe thì Ông Tứ bảo vào đổi lại vé đi chuyến xe sau. Anh em không hiểu nên vẫn cố nài Ông cho đi chuyến đầu để đến nới cho sớm. Trước tình thế đó, Ông Tứ đến trước đầu chiếc xe khách nói to: “Xe này chạy được 70 Km thì sẽ bị tai nạn, không nên đi. Chỉ vậy thôi”. Lái chính và các hành khách ngồi trên xe vô cùng tức giận đứng lên chỉ tay về phía Ông Tứ quát: “Ông có điên không đấy. Xe sắp chạy mà ông nói bậy bạ gì thế. Ai cần ông đi. Ông cút đi”. Thấy vậy, anh em đành vào quầy vé đổi lại vé xin đi chuyến xe thứ 2. Khi chiếc xe khách thứ 2 chạy được chừng 70 Km thì trông thấy chiếc xe khách đầu tiên gặp tai nạn đang nằm lật dưới ruộng, có hai người chết và một số người bị thương. Khi thấy bóng Ông Tứ bước xuống, người lái phụ xe khách bị lật sụp lạy, nói: “Trời ơi! ông biết trước ra đây bị tai nạn sao ông không ngăn xe chúng tôi lại”.Ông Tứ liền đáp: “Anh đã nghe rõ rồi, tôi mới chỉ nói như thế mà bạn anh đã chửi tôi thậm tệ, làm sao tôi ngăn được xe anh ta lại”.

Khả năng phân thân: Một hôm có mấy người phụ nữ đến chữa bệnh xin ở lại qua đêm nhà Ông Tứ vì nhà họ ở quá xa không về kịp. Nhà Ông Tứ có qui định chiếc phản gỗ nhà trên chỉ dành cho nam giới nằm ngủ; còn phụ nữ thì bố trí nằm ngủ ở nhà dưới. Hôm đó ở nhà dưới quá chật, một chị cỡ tuổi trung niên thấy phản nhà trên còn để trống liền lên đó nằm ngủ một mình. Nẳm ngủ đến nửa đêm thì chị thấy có một người đàn ông đến bên chi, nói: “Chị xuống nhà dưới nằm, không được nằm ở đây”. Người phụ nữ trả lời “Vâng”. Song, do quá buồn ngủ chị ta vẫn nằm yên trên phản ngủ. Đến khoảng 3 giờ sáng chị thấy một bầy khỉ khoảng 4-5 con ồn ào kéo đến khiêng chị ra hè ném xuống bậc tam cấp đau ê ẩm. Đúng lúc đó Ông Tứ đi luyện khí công về thấy sự việc xẩy ra liền hỏi: “Sao chị lại ra đây nằm”. Chị ta kể lại chuyện vừa xẩy ra cho Ông Tứ nghe. Ông Tứ cười bảo: “Đấy là tại chị. Đã có người nhắc rồi nhưng chị không nghe. Thôi rút kinh nghiệm vây”. Nói xong Ông Tứ dìu chị ta đi xuống nhà dưới.

Khả năng thấu thị và vận khí công: Môn đệ Ông Tứ kể cho tôi nghe một câu chuyện đã xẩy ra nhưng thật khó tin. Vào một buổi sáng Ông Tứ đang đi xe đạp về phía Chu Lai thì bắt gặp một đám tang đông người đi ngược chiều. Ông Tứ thấy lạ là người nằm trong quan tài chưa chết mà người ta lại khiêng đi chôn cùng với cờ tang, tiếng kèn rít, tiếng phèng la in ỏi. Ông Tứ liền vứt xe đạp bên vệ đường, ra đứng giữa đường dang rộng hai cánh tay chặn đám tang lại và thét lớn: “Tại sao người ta chưa chết mà lại đem đi chôn!”. Một người trong đám tang bực dọc lên tiếng: “Người nhà chúng tôi đã qua đời. Con cháu, họ hàng, làng nước đã tổ chức phúng viếng suốt 3 ngày đêm nay, vì sao ông nói là chưa chết? Đề nghị ông tôn trọng người quá cố đứng dẹp ra cho chúng tôi đi”. Còn người đánh phèng la đi đầu đám tang tiện tay cầm dùi phang ngay một dùi lên đầu Ông Tứ làm bật máu tươi chảy ròng xuống trán. Ông Tứ vẫn đứng yên tại chỗ không trả lời, dùng hai cánh tay vận công ép khí thổi dạt đoàn người đưa tang ra hai bên, làm bật tung nắp và vách quan tài, để lộ ra thi thể người quá cố. Ông Tứ liền bước tới chỗ thi thể người quá cố, cúi gập người dùng ngón tay điểm lên thi thể. Bỗng dưng người quá cố ngồi bật dậy, từ từ đứng lên, rồi thong thả bước đi trở về nhà. Thấy vậy, người dùng dùi phèng la đánh Ông Tứ thất kinh vội quì rạp xuống chân Ông Tứ xin tha tội.

Sau này khi ngồi nói chuyện vui vẻ với Ông Tứ tôi có hỏi Ông sự thật  về chuyện đó. Ông Tứ không trả lời, chỉ nói gọn hiện người đó vẫn sống.

Đoán biết chuyện riêng người khác: Có một lần trong cuộc gặp mặt bạn bè ở Hà Nội, Ông Tứ nói với một người quen ngồi đối diện: “Vợ ông vừa tiếp một cô thợ may đến xin thuê căn hộ vợ chồng ông dự định cho thuê. Vợ ông định giá tiền thuê nhà là 800 000đ/tháng, nhưng cô thợ may chỉ trả giá 700 000đ/tháng. Vợ ông cũng chấp nhận giá 700 000đ/tháng và đề nghị cô thợ may đặt cọc trước 200 000đ; nhưng, khi lục túi cô thợ may chỉ còn 100 000đ. Vợ ông cũng chấp nhận 100 000đ. Chuyện này ông chưa biết. Vậy, chiều nay về ông hỏi lại vợ xem có đúng không”.

Buổi chiều về tới nhà ông ta nói lại việc Ông Tứ đã phán chuyện cho cô thợ may thuê nhà với vợ, bà vợ trố mắt ngạc nhiên: “Chuyện này bản thân ông không biết thì Ông Tứ biết làm sao được?” và bà vợ đã công nhận chuyện xẩy ra đúng như lời Ông Tú nói.

Chuyện kể về Ông Tứ còn nhiều lắm.
Ông Tứ ( áo trắng) & Tác giả tại nơi xây dựng chùa Bái Đính, Ninh Bình năm 2006

Trích ngang: Ông Tứ sinh ngày 8 tháng 1 năm 1971 tại xã Tam Xuân 1, huyện Núi Thành, tỉnh Quảng Nam trong một gia đình nông dân nghèo. Trình độ văn hoá mới tốt nghiệp lớp 9 phổ thông. Hàng ngày Ông chỉ ăn rau, hoa quả (không ăn cơm); thích uống nước dừa từ quả (nếu rót ra cốc không uống), uống nước khoáng từ chai còn nguyên. Các loại nước ngọt, trà, cà phê Ông không dùng. Tuy trình độ văn hóa rất thấp, nhưng khi đàm đạo với các Giáo sư, Tiến sĩ khoa học tại các thành phố lớn Ông bàn luận rất say sưa, khúc chiết, sâu sác, uyên bác về các vấn đề thuộc lĩnh các vực toán học, vật lý học, hoá học, sinh vật học, địa lý, tâm lý học, triết học, tôn giáo, tâm linh v.v...Ông nói các thứ tiếng Phạn, Anh, Trung Quốc  rất trôi chảy. Công việc chính hàng ngày của Ông là đi viếng thăm và chữa bệnh không lấy tiền. Ông đã chữa được nhiều căn bệnh hiểm nghèo./

TRẦN CÔNG THANH

--------------------------------------------------

Tham khảo clip ông Tứ chữa bệnh .Tại đây

4 nhận xét:

  1. Mời xem video ông Tứ chữa bệnh tại: https://www.youtube.com/watch?v=92O-P0M2yDI

    Trả lờiXóa
  2. tôi thuộc phe"YES".vật chất có 2 loại :một loại vật chất nhìn thấy được và một loại gọi là vật chất tối.vật chất tối lớn gấp 5 lần vật chất nhìn thấy.hiện nay các nhà khoa học đang tìm cách chứng minh bằng thực nghiêm sự tồn tại của vật chất tối.có lẽ tất cả những điều thần bí của con người( ngoại cảm. tiên đoán ...và trường hợp của ô.Tư thuộc về vật chất tối.và sẽ được tìm cách xác định khi vật chất tối được chứng minh đầy đủ!

    Trả lờiXóa
  3. Tôi cũng theo về phái Cụ NTh. Nếu chỉ căn cứ vào định nghĩa của Lênin về vật chất trong cuốn " Bút ký triết học " thì sẽ không đầy đủ( vật chát là những gì giác quan chúng ta cảm nhận được ). Hơn nữa, những chân lý khách quan tồn tại độc với ý thức và giác quan của con người. Những gì loại người chưa biết không có nghĩa là nó không tồn tại. Thêm nữa,chính CN Duy vật biện chứng cũng thừa nhận :mọi hiện tượng, sự vật trong thiên nhiên, xã hội và con người đều có hai mặt vừa thống nhất vừa mâu thuẫn nhau, : thí dụ:; trái phải, đúng sai, tốt xấu và dương- âm v.v Cơ sở ban đầu của kinh dịch là lưỡng nghi, rồi mới đến tứ tượng v.v.Vậy không có lý gì, chật chất chỉ có dương mà không có âm. Từ đó suy ra, con người là tổng hòa của hai thế giới vật chất và phi vật chất ( hoặc vật chất tối, phản vật chất v.v.); nó không tự nhiên sinh ra và mất đi mà chỉ chuyển từ trạng thái này sang trạng thái khác mà thôi. Tóm lại, sau khi hình hài vật chất dương của chúng ta biến mất trên trái đất thì vẫn còn "cái gì đó"
    thuộc âm tồn tại trong không gian x chiều. Và có một số trường hợp nào đó, một số người nào đó có những ăn ten đặc biệt có thể liên hệ được với thế giới âm ấy , trong đó có các nhà tiên tri, ngoại cảm chân chính ( loại trừ đám bịp bợp và cúng bái tràn lan, hối lộ thánh thần ). Lại suy diễn tiếp, nếu thừa nhận hiện tượng ông Tứ là có thật thì không thể cứ bưng bít đi nhằm bảo vệ CN ML mà là nghiên cứu nghiêm túc để vận dụng vào cuộc sống phục vụ con người. Cứ rúc đầu vào cát mãi thì không bao giờ nhìn thấy chân lý.

    Trả lờiXóa
  4. Bài hay, bây giờ tôi mới có thì giờ đọc. Tôi xin được đêm về nhà mình cho bạn bè, người thân đọc để mở rộng tầm nhìn về những điều khoa học chưa giải thích nổi. Cảm ơn cụ Mõ Làng LSQL.

    Trả lờiXóa