Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 22 tháng 6, 2015

Phỏng vấn Thiếu tướng Lê Văn Cương - Nguyên Viện trưởng Viện Nghiên cứu chiến lược Bộ CA

SỨC MẠNH ĐOÀN KẾT
Báo chí Trung Quốc lại tiếp tục gây hấn Việt Nam với những bài viết cho rằng Bắc Kinh có thể tấn công thành phố Hồ Chí Minh chỉ trong vòng 1 giờ từ đảo Chữ Thập, nơi họ công khai xâm chiếm của Việt Nam trước đây. 
        Hành động khiêu khích nước lớn này xảy ra liên tục nói lên điều gì khi Việt Nam luôn luôn nhẫn nại chịu đựng? Mặc Lâm phỏng vấn Thiếu tướng Lê Văn Cương, nguyên Viện trưởng Viện Nghiên cứu Chiến lược thuộc Bộ Công an để tìm hiểu thêm quan điểm của một chuyên gia nghiên cứu về Trung Quốc.
Le van Cuong
Thiếu tướng Lê Văn Cương
Mặc Lâm: Thưa Thiếu tướng báo chí Trung Quốc đang có chiến dịch khiêu khích Việt Nam khi hàng loạt bài viết cho rằng từ đảo Chữ Thập quân đội của họ có thể triển khai tấn công TP-HCM chỉ trong vòng 1 giờ đồng hồ, ông nghĩ thế nào về những luận điệu này và phía sau nó là gì ạ?
Thiếu tướng Lê Văn Cương: Thật ra mà nói thì đây không có vấn đề gì mới. Sách lược của Trung Quốc chưa kể lịch sử 4.000 năm với họ, chỉ kể từ mùng 1 tháng 10 năm 1949 tới giờ và có lẽ mãi mãi về sau cũng thế thôi.
Điều thứ nhất: Trước hết chúng ta phải nhận diện họ là ai cái đã. Nói theo tiếng Nga Trung Quốc họ là ai? (китай, кто ты?) Đến giờ chúng ta vẫn mơ hồ về chuyện này, vẫn bị một cái bóng ý thức hệ nó đè lên lợi ích dân tộc. Bản chất chính quyền Trung Quốc ở Bắc Kinh hiện nay là một chính quyền theo đường lối dân tộc Sô vanh nước lớn chứ không có phần trăm nào cộng sản cả. Làm gì có cái chuyện cộng sản như ông Marx ông Lenin khuyến khích Trung Nam Hải làm cái trò vớ vẩn như vậy được? Điều thứ nhất là phải nhận thức cho rõ.
Điều thứ hai bản chất của họ là “mềm nắn rắn buông”. Trong 2.500  năm lịch sử khi Việt Nam đứng vững thì Trung Quốc không dám lấn nhưng khi Việt Nam tỏ ra yếu kém, hèn yếu nhu nhược thì nó lấn. Đấy là quy luật mà không chỉ riêng Việt Nam cả thế giới đều thế cả chỗ nào rắn thì bỏ chỗ nào mềm thì rấn tới.
        Tôi có cảm giác rằng lãnh đạo Trung Quốc đã ngửi thấy mùi chúng ta đang lùi và đang lùi thì họ tiến thôi. Không phải bây giờ mà cách đây mười, mười lăm năm đã lùi rồi. Chuyện đe dọa tấn công thành phố Hồ Chí Minh không phải bây giờ mà trước đây họ đã có đưa ra kịch bản đánh và chia đôi Việt Nam từ Nghệ Tỉnh trở ra là một phương án, chia đôi Việt Nam từ Nam Trung Bộ là một phương án và người ta làm rất nhiều rồi chứ không phải bây giờ đâu ạ.
        Các phương án ấy chuẩn bị đầy đủ và được tung ra trên báo Hoàn Cầu và các báo khác để thử xem phản ứng của Việt Nam thế nào. Ở Việt Nam còn khối người còn sợ Trung Quốc, đến giờ phút này vẫn sợ. Cho nên đây là đòn gió nếu mà sợ thì nó làm thật, còn không sợ thì họ sẽ tính lại. Cái trò của Trung Quốc là vừa nắn vừa thăm dò nhưng cái này không có gì mới cả đâu ạ, bản chất Trung Quốc là thế rồi. Điều này tôi muốn nói là không có gì mới.
Điều thứ ba là chúng ta phải phản đối vì chúng ta không phản đối thì họ tiếp tục. Phản đối có nhiều cách. Tờ Hoàn Cầu là báo của đảng chứ không phải là báo lá cải vì vậy Bộ ngoại giao, Ban Đối ngoại Trung ương Đảng phải gửi công hàm cho Trung Quốc hỏi họ xem tại sao các ông lại có những việc như vậy? Những việc này đi ngược lại tuyên bố của ông Tập Cận Bình đã ký với ông Trương Tấn Sang vào tháng 6 năm 2013. Nó cũng đi ngược lại tuyên bố của ông Lý Khắc Cường ký với ông Nguyễn Tấn Dũng vào tháng 10 năm 2013.
        Mấy chuyện này thì phải nói chứ chúng ta im lặng như thế là sao? Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh phải gửi công hàm cho Vương Nghị yêu cầu các ông không nên tung những loại như vậy lên báo chí, làm cho người Việt Nam hiểu sai Trung Quốc và kích động lên chủ nghĩa dân tộc, nó đi ngược lại những điều các ông cam kết. Chúng ta phải phản đối chứ? Tại sao chúng ta không phản đối, thiếu gì cách? Cho nên nếu chúng ta lùi thì họ tiến, cuộc đời chỉ đơn giản như vậy thôi. Có lẽ Trung Quốc đang cảm thấy Việt Nam đang lùi đang sợ họ thì họ lấn chứ có gì đâu!
        Khi Việt Nam đứng vững thì họ không làm gì hết. Chín mươi triệu người chứ không phải 9 trăm ngàn người. Chín mươi triệu người là một khối sắt đá bất khả xâm phạm. Nhưng chín mươi triệu người rời rạc thì không bằng 900 ngàn người cố kết với nhau, quan điểm của tôi không có gì mới cả.
        Sau 44 năm tôi nghiên cứu Trung Quốc thì cái trò này không có gì. Tôi rất buồn vì không biết tại sao chúng ta không có phản ứng. Bây giờ các nhà khoa học có nói đến đâu.
Mặc Lâm: Thưa Thiếu tướng, về câu hỏi tại sao chúng ta không có bản lĩnh có thể xuất phát từ các vấn đề yếu kém nội tại của chúng ta như vũ khí, kinh tế, tiền bạc và là một nước nhỏ cho nên chính phủ có thể là đang…
Thiếu tướng Lê Văn Cương: Hoàn toàn không phải, hoàn toàn không phải … Anh nhớ rằng năm 938 Ngô Quyền dành độc lập trong trận Bạch Đằng thì lúc ấy sức mạnh nhà Tống là hai mươi mà Việt Nam chỉ có một. Cái trận Như Nguyệt của Lý Thường Kiệt năm 1077 khi ấy phương Bắc là ba mươi mà ta chỉ một. Trận Xương Giang Chí Linh năm 1426 Lê Lợi, Nguyễn Trãi khi ấy triều đại rực rỡ nhất Trung Quốc cũng là ba mươi ba với một nhưng Việt Nam cũng vẫn thắng đấy ạ. Đấy là chưa nói trận nhà Thanh năm 1789 với Nguyễn Huệ đánh không còn cái lai quần, khi ấy nhà Đại Thanh đang ghê gớm lắm ta vẫn thắng cơ mà….cho nên không phải! không phải vì ta thiếu vũ khí, ta thiếu người.
        Có lẽ chúng ta thiếu ý chí, có lẽ như vậy. Chính cái này mới quan trọng chứ chạy theo vũ khí thì 1.000 năm nữa Việt Nam vẫn không bì với Trung Quốc được. Phải có ý chí, phải có bản lĩnh chính trị, phải có quyết tâm chính trị. Cái này Trung Quốc mới sợ chứ làm sao trang bị mà đuổi kịp họ? Trung Quốc bây giờ đứng thứ 3 thế giới sau Mỹ và Nga, họ chỉ sợ ý chí của Việt Nam thôi.
        Ý chí người dân quy tụ 90 triệu người trong nước và tám tỷ người trên hành tinh này, đấy là sức mạnh vô địch mà Trung Quốc không thể muốn làm gì thì làm được. Chứ còn mấy cái tàu ngầm thì có đủ sức răn đe gì đâu, không ăn thua. Tất nhiên vẫn phải sắm, vẫn phải có máy bay, tàu ngầm tên lửa nhưng những cái này không có ý nghĩa gì cả. Nếu như 90 triệu người mà rời rạc không quy tụ về một mối thì tất cả vũ khí đều chẳng có ý nghĩa gì hết.
Trung Quốc không bao giờ sợ Việt Nam trang bị những loại tàu ngầm tên lửa vớ vẩn ấy. Họ sợ nhất là 90 triệu người này một khối sắt đá.
Mặc Lâm: Xin Thiếu tướng một câu hỏi nữa là một trong các biện pháp đối phó với Trung Quốc thì người trong nước cho rằng Việt Nam nên liên minh với các nước trong khu vực để tạo thành một sức mạnh nhằm đối phó với Trung Quốc hữu hiệu hơn, ông thấy ý tưởng này đưa ra vào thời điểm hiện nay có thích hợp hay không?
Thiếu tướng Lê Văn Cương:
        Thật ra mà nói thì thế này, cứ chơi bài ngửa, chỉ liên minh với Mỹ thôi chứ ASEAN như một bị khoai tây chẳng ý nghĩa gì đâu. Nga bây giờ cũng đang khốn nạn đừng hy vọng gì ở Nga nữa, lợi ích của họ là tối thượng. Ấn độ thì ốc mang mình ốc chưa nổi nữa thì làm sao? Duy nhất trên hành tinh này chỉ có mình Mỹ thôi. Mở rộng quan hệ hợp tác với Mỹ mở toang cánh cửa ra. Phải tiến tới quan hệ Mỹ Việt mà trên bạn bè dưới liên minh, cứ nói thẳng như thế.
        Trung Quốc phải hiểu thấu người Trung Quốc, Trung Quốc rất sợ Mỹ. Trên hành tinh này Trung Quốc chỉ sợ Mỹ thôi. Bây giờ cho ăn kẹo Bắc Kinh cũng không dám đụng tới Mỹ vì đụng tới Mỹ là tự sát. Bản chất của họ là dọa nạt cưỡng bức những kẻ yếu chứ còn đối với kẻ mạnh như Mỹ thì cho họ ăn kẹo chocolate họ cũng không dám đụng tới Mỹ.
        Bây giờ đặt ra cuộc thảo luận nói thẳng như thế này chứ không dấu diếm gì cả. Chúng ta không  liên minh với Mỹ để chống Trung Quốc, hoàn toàn không, nhưng cùng tạo một sức mạnh như thế khi cần thiết thì ứng phó với hành động của Trung Quốc. Nói thẳng với Trung Quốc chơi bài ngửa: Việt Nam không liên minh với Mỹ để chống Trung Quốc nhưng chúng tôi cần sức mạnh của Mỹ để răn đe mọi thế lực ngoại bang muốn xâm lược Việt Nam.
        Nhà nước phải chơi bài ngửa với người dân, công khai và minh bạch. Với thế giới cũng thế.
Mặc Lâm: Xin cám ơn Thiếu tướng rất nhiều về những bộc bạch này.
***
 Một lá thư tâm huyết

Phùng Liên Đoàn, 75 tuổi, kỹ sư nguyên tử, hưu
doanlphung2@gmail.com

KG thiếu tướng Lê Văn Cương:

Tôi rất kính phục những phát biểu của thiếu tướng về những hành động thiếu văn minh của một số diều hâu Trung Quốc, và sự yên lặng khó hiểu nếu không nói là hèn nhát của BCT đảng cộng sản Việt Nam.

Không đâu, ông Phạm Bình Minh có thể nói, và nói rất nhiều, nhưng ông bị bịt miệng bởi cấp trên; cũng như quân đội ta bị cấm chống trả và bị tiêu diệt năm 1988 ở đảo Gạc Ma.

Tàu rất man rợ. Chúng nói tới chuyện tiêu diệt Hanoi, Saigon… Trong chiến tranh biên giới 1979, chúng đã giết đàn bà, con trẻ, gia súc… bất cứ những gì có thể cử động. Chúng quên cái nhục Nhật Bản cũng làm như vậy với dân lành TQ vào những năm 1930-1940, ví như tại Nam Kinh. Mỹ thì khác, không có Tôn Tử, Khổng Tử, nhưng trong chiến tranh, họ cố gắng tránh những nơi có nhiều dân và còn giúp cho dân lành bị nạn. Tàu nên định nghĩa lại thế nào là quân tử.

Tôi đồng ý với TT Lê Văn Cương là một vài cái tàu ngầm, vài cái máy bay… sẽ chỉ là đồ chơi so với sức mạnh của Trung Quốc. Ta cần có ý chí, nhưng làm sao có ý chí khi lãnh đạo im như hến, không dám phản đối khi dân chài lưới bị đánh đập, tịch thu cá, và đâm vỡ thuyền bè?

Ở thời mới, ta phải nhìn rộng hơn các ông vua trong lịch sử, vì họ không có tầm nhìn, không biết chăm lo cho người dân, bê tha đến nỗi để đất nước bị nô lệ. Ta có những anh hùng áo vải nổi lên đánh ngoại xâm, hi sinh rất nhiều xương máu để dành độc lập. Sau đó một chu kỳ hưởng thụ mới bắt đầu, vua quan và các thái tử đảng thao túng, làm người dân điêu linh, không phải là giống như trước, nhưng so sánh một vực một trời với người dân các nước khác. Ta tiếp tục cho con em đi làm nô lệ và gái điếm khắp nơi trên thế giới, tự dối là “xuất khẩu lao động”.

Lật bài ngửa là tốt nhất khi so sức mạnh 1:30 giữa ta và Trung Quốc. Liên minh với Mỹ. Xung phong đem quân đi giữ hòa bình trên thế giới để thế giới trả ơn ta.

Và đây là chiến lược TQ phải sợ.

Người ta đã tìm đủ mọi cách cấm vũ khí hạt nhân. Ta không có người, không có tiền, cho nên không nên ngu muội bắt chước Triều Tiên; và cũng không nên mơ hão huyền là xin được một nhà máy điện hạt nhân là dần dần ta sẽ có sức nguyên tử. Trí thức VN mau thức tỉnh, mau thực tế.

Ta cần bắt chước Pháp đào tạo một đội ngũ Force de Frappe. Đội ngũ này không cần bom nguyên tử như Pháp hoặc Israel hoặc Triều Tiên. Ta chỉ cần ẩn mình cho kỹ, cho rãn ra, để khỏi bị tiêu diệt bất ngờ. Ta nói trước, nếu đánh tôi thì tôi sẽ phá đập Tam Hiệp, làm cả vùng đồng bằng Dương Tử bị lụt, Tàu sẽ chết hằng trăm triệu người, và tài sản sẽ mất đi cả ngàn tỉ. Các mục tiêu kinh tế khác giá ngàn tỉ USD trên sông Mekong, Tây Giang, và vùng kinh tế Quảng Châu cũng sẽ là mục tiêu của Force de Frappe.

Thực hiện một Force de Frappe, với đội ngũ tinh nhuệ luôn luôn thay đổi, với vài chục máy bay tối tân hoặc vài trăm máy bay nhỏ, với các bom 1000 tấn TNT… và nhất là với ý chí cao, thì Tàu chiếm Hanoi, Saigon hoặc cắt hai VN để làm gì?

Quan trọng là ý chí, trí tuệ, và tin ở người dân. Tin người dân không gì bằng quên mình mà phục vụ dân.

Kính thư,
Phùng Liên Đoàn, 75 tuổi, kỹ sư nguyên tử, hưu

6 nhận xét:

  1. Đã quá khi đọc những phát biểu của các vị trên các cụ ạ. Tuổi già không còn sức mạnh cơ bắp, nhưng còn sức mạnh ý chí...Thật đáng khâm phục !

    Trả lờiXóa
  2. Ông thiếu tướng này phát biểu hay quá, thẳng thắn quá, còn mạnh hơ cả nhưng lời bát biểu của một vài nạn nhân tù lương tâm đang bị nhót.
    Đố thằng nào dám làm gì ông ta đấy !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh chang LVC này mỗ cùng sống và học với y từ thuở hàn vi. Bạo mồm bạo miệng lắm và mang máu đồ Nghệ gàn, không hiểu sao mà y sống sót được đến nay. Chắc là nhờ trời ! Y trả lời mỗ khi gặp nhau tháng trước.

      Xóa
  3. Quang Trung Vũ ký gửi :
    Đọc bài trả lời phỏng vấn BBC của tướng Cương ( Và cả lá thư hưởng ứng của 1 KS nguyên tử ) thấy hừng hực trong người như nghe đọc 1 bài Hịch chống giặc Tầu ngang ngược. Nó khiến ta như được tiếp thêm nghị lực để cùng nhau suy nghĩ, phát ngôn và hành động như một công dân có trách nhiệm trước Tổ quốc lâm nguy . Nó khác hẳn với những ngôn từ hằn học của những kẻ bội nghĩa vong ơn. Tôi bỗng nhó câu châm ngôn : "Hãy đốt lên 1 que diêm còn hơn ngồi đấy nguyền rủa bóng tối !" .

    Trả lờiXóa
  4. Bài viết như một "ván bài lật ngửa" với TQ, không còn phải che dấu e dè gì nữa. Bởi Ông Cương đã đánh trúng tim đen của đám họ Bành. Đáng chú ý,ông đã khẳng định như các Cụ langfd ta nêu ra từ lâu: TQ không phải là CS gì hết, chỉ là CN dân tộc cực đoan mà thôi. Đã đến lúc tham gia vào liên minh toàn thế giới chống CN bành trướng. Tôi cho rằng, VN mêm cho phép HK và Nhật Bản sử dụng một số hòn đảo để đặt các laoij tên lửa đạn đạo chĩa về phia Tầu. Trong đó có đảo Bach Long Vĩ . Năm 1978, vừa đi học LX về, tôi đã được cử ra đảo khảo sát , thấy đó là một vị trí chiến lược vô cùng quan trọng . Ở đó đã có một số đường hầm đào sâu vào núi rất kiên cố. Nay cho HK đặt tên lửa vào đó thì liệu TQ có dám động đến VN?.

    Trả lờiXóa
  5. Đọc cả 2 bài, tôi thấy "Tướng non" NVVịnh còn vòng vo, nhưng toát lên sự cam chịu, nhụt chí... (ấm ức mà sợ Tầu và cả Ta nên không dám nói thật, nói đúng lòng Dân. Có thể vì còn đang ngồi trên ghế).
    Còn ông " "Tướng già" - Tướng về hưu LVCương thì nói khá mạnh (lật bài ngửa với cả "Ta" và Tầu).
    Tầu chỉ sợ: Ý chí VN (nếu dân tộc VN đoàn kêt thành một khôi vững chăc để bảo vệ TQ) + Liên minh với Mỹ ( để chống lại kẻ thù khi bắt nạt", xâm chiếm VN) như ông Cương đã nói. Tôi ủng hộ ý kiến trên vì sự đúng đắn, (chứ không vì ông đã có thời gian dài cùng công tác với tôi và từ khi về hưu vẫn gần gũi nhau).

    Trả lờiXóa