Phạm Gia Minh
Có
một sự thật lịch sử là những khi nào đảng cộng sản Việt Nam giương cao ngọn cờ
Dân tộc – Dân chủ, bám sát nguyện vọng của quần chúng nhân dân thì đảng giành
thắng lợi to lớn.
Thời
kỳ Cách mạng Tháng 8-1945 Hồ Chí Minh biết mềm dẻo và khôn khéo thành lập mặt
trận Việt Minh nhằm tập hợp tất cả các lực lượng có xu hướng chính trị khác
nhau để huy động sức mạnh toàn dân tộc đánh đổ phong kiến và thực dân nên đã
thành công.
Các
cuộc kháng chiến trường kỳ chống Pháp và chống Mỹ có nền tảng vững chắc là tinh
thần yêu nước, căm ghét ngoại xâm luôn mãnh liệt trong huyết quản của mỗi con
dân nước Việt lại được sự lãnh đạo đúng đắn lúc đó của đảng khi đã đoàn kết
được mọi tầng lớp xã hội và tranh thủ được sự ủng hộ mạnh mẽ, toàn diện của
quốc tế nên đã thắng lợi vẻ vang.
Chính
sách người cày có ruộng thời những năm 1950 hay chủ trương “khoán sản phẩm
trong nông nghiệp” xuất phát từ sáng kiến của ông Kim Ngọc đã thực sự tạo nên
tinh thần phấn chấn và động lực kinh tế mạnh mẽ đối với hàng chục triệu nông
dân. Chủ trương Đổi mới những năm cuối của thập kỷ 80 thế kỷ trước cũng đã khơi
dậy sức mạnh thần kỳ như Thánh Gióng của cả dân tộc giúp đất nước khởi sắc để
hội nhập quốc tế và cất cánh.
Tuy
nhiên trong quá khứ đảng cũng có những sai lầm và thất bại khi đưa ra khẩu hiệu
“trí, phú, địa, hào đào tận gốc, trốc tận rễ” chịu ảnh hưởng của lý luận đấu
tranh giai cấp, cách mạng vô sản cực đoan, tả khuynh không phù hợp với thực
tiễn xã hội Việt Nam khiến cách mạng thoái trào sau sự kiện Xô viết Nghệ Tĩnh.
Cải
cách ruộng đất, “nhân văn giai phẩm”, “chủ nghĩa thành phần, lý lịch”, cải tạo
tư bản tư doanh ở Miền Bắc năm 1954 và Miền Nam sau năm 1975 là những bài học
đau xót vì đã áp dụng cứng nhắc các giáo điều đấu tranh giai cấp và chuyên
chính vô sản Mác-Lê khi chưa hiểu rõ hiện tình đất nước và khát vọng của dân
tộc.
Vẫn
biết khát vọng Độc lập dân tộc là trường tồn, mãnh liệt và bao trùm nhưng khi
dân tộc đã có Độc lập rồi thì một cách tự nhiên quần chúng đòi hỏi quyền Tự do,
Dân chủ và cuộc sống Hạnh phúc không phải chỉ trên khẩu hiệu, lời hứa suông hay
những dòng chữ vẫn được in trên tiêu đề của các biểu mẫu văn bản giao dịch.
Nhân
dân đã có Tự do chưa khi quyền được phát ngôn, góp ý nêu nguyện vọng về những
vấn đề trọng đại qua các cuộc Trưng cầu dân ý vẫn bị “treo” đã 67 năm từ 1946
cho tới nay? Chưa kể những quyền Tự do khác cứ bị “teo” dần trong những bản
Hiến pháp ra đời sau này.[1]
Những quyết định trọng đại có ảnh hưởng tới đất nước như dự án khai thác Bô Xít
Tây Nguyên, sáp nhập Hà Tây vào Hà nội v.v… người dân nào có quyền biểu quyết!
Đặc
biệt, gần đây các nhân sĩ trí thức tiêu biểu, các cán bộ Cách mạng lão thành
cùng hàng ngàn người dân đủ mọi thành phần trong và ngoài nước tham gia góp ý
sửa đổi Hiến Pháp 1992 lại lập tức bị quy kết là “suy thoái tư tưởng, tác phong
và đạo đức” hoặc “lợi dụng tự do dân chủ để chống phá chế độ”, “làm đảo chính
mềm” v.v.... Hỏi rằng dân chủ XHCN là như vậy thì còn thu phục được ai đi theo
đây? Hồ Chí Minh có sống lại chắc Người cũng phải nhỏ lệ trước hiện thực tê tái
này.
Nếu
như chính sách “người cày có ruộng” ngày nào đã tạo nên động lực to lớn cho
Cách mạng thì giờ đây vì sao lại để xảy ra tình trạng biểu tình, khiếu kiện
trên cả nước vì mất đất và đi liền với đó là nạn tham nhũng của đội ngũ hùng
hậu các quan tham có quyền phân đất hay đúng với sự thật hơn là cướp đất của
nông dân? Những “hậu sinh khả úy” của nghị Quế, nghị Hách năm xưa giờ đây lại
ra rả nói rất hay về “học tập tấm gương của Chủ tịch Hồ Chí Minh” và lòng trung
thành với đảng cộng sản Việt Nam khiến những người còn chút lương tri trong và
ngoài đảng vô cùng ngao ngán và phẫn uất.
Phải
chăng chính sách về ruộng đất gần đây trong Hiến Pháp đã thể hiện sự xa rời
quần chúng khi mà nhà nước thâu tóm lại toàn bộ quyền sở hữu về đất đai?
Sự
xa rời đã tới mức nguy hiểm khi nhiều cơ quan công quyền không đánh giá đúng
tâm trạng người dân bức xúc trước hành động xâm lấn Biển Đông của những lực
lượng diều hâu ở Bắc Kinh, xuống đường hoặc có những hành động phong phú khác
biểu thị lòng yêu nước, thì lại bị ngăn chặn, đàn áp thô bạo. Những lập luận
cho rằng có các thế lực thù địch sẽ lợi dụng biểu tình để chống đối nhà nước rõ
ràng không thể đứng vững nếu nhớ lại thời chống Mỹ trên cả nước đã có biết bao
cuộc tuần hành khổng lồ của quần chúng để tỏ rõ ý chí quật cường của dân tộc
Việt trước giặc ngoại xâm. Phải chăng chính quyền thời nay đã rất khác thời đó
nên mối quan hệ trong một số lĩnh vực với nhân dân cũng khác xưa, thay vì đồng
thuận lại trở nên đối kháng?
Hay
là vì phải giữ “hòa hiếu” và tôn trọng các “cam kết cấp cao ở Thành đô” với thế
lực bành trướng Đại Hán đang muốn nuốt chửng Biển Đông bằng cái lưỡi bò bất
chấp luật pháp quốc tế thì chính quyền phải “hèn với giặc và ác với dân” như
trước đây Tự Đức đã hành xử khi Pháp xâm lược đầu thế kỷ XIX và Trần Nhật Hiệu
với lời tấu “Nhập Tống” hèn nhát bên thềm cuộc kháng chiến chống quân Nguyên
lần thứ nhất?
Mọi
sự nhân nhượng hay “động tác khéo léo” dù mang tính chiến thuật với quân
xâm lược nếu thiếu đi sự thông cảm và hậu thuẫn mạnh mẽ của nhân dân yêu nước
xưa nay đều thất bại. Chẳng lẽ trong lịch sử mấy ngàn năm của dân tộc còn thiếu
các bài học đắng cay hay sao ?
Vả
chăng có người còn thành tâm nâng niu cái “tài sản vô giá là ý thức hệ chung
giữa hai ĐCS Trung Quốc và Việt Nam” khi biết rõ rằng đối với Bắc Kinh không có
đồng minh theo ý thức hệ mà chỉ có quyền lợi thực dụng theo kiểu “Mèo trắng hay
mèo đen miễn bắt được chuột …” là trên hết.
Không
biết cái ý thức hệ của “bạn” nó cao cả và phù hợp với Việt Nam tới đâu mà Tổng
bí thư kiêm Chủ Tịch Trung Hoa Tập Cận Bình gần đây trong một phát biểu với cán
bộ ở Bắc Kinh đã tỏ ra lo ngại về 2 mối đe dọa lớn nhất hiện nay là sự suy yếu
lòng tin của dân chúng và sự gặm nhấm của tham nhũng có thể khiến ĐCS Trung
Quốc chỉ đón nhận sinh nhật đến lần thứ 100, tức là chỉ còn 8 năm … .[2]
Chẳng lẽ chúng ta cũng quyết cùng chung ý thức hệ với “bạn 16 chữ vàng và 4 tốt
” để rồi cùng tiêu vong sau mấy năm nữa?
Chẳng
ai nói dối hay lừa mị nhân dân được mãi, thử hỏi những cán bộ mũ cao, áo dài
thường lên lớp về chủ nghĩa Mác- Lê, về liên minh giai cấp công–nông và cách
mạng vô sản hay định hướng XHCN có ai còn là vô sản hay người nào cũng có của
chìm, của nổi ở cả trong và ngoài nước trị giá nhiều tỷ rồi?
Nếu
thật sự là trung thành với ý thức hệ của giai cấp vô sản thì các vị có dám dũng
cảm tổ chức những “Tuần lễ Vàng” để quyên góp phần lớn khối tài sản khổng lồ
của mình vào công quỹ giúp đỡ người nghèo và phát triển đất nước theo tinh thần
“hữu ái vô sản” hay không?. Và nếu mai mốt những người nông dân bị mất đất, hết
kế sinh nhai, những công nhân bị thất nghiệp do nhà máy bị phá sản bởi quan
tham đục khoét như đã xảy ra với Vinashin, Vinalines v.v…và đám thị dân cùng
sinh viên ra trường thiếu việc làm tụ họp nhau lại để hô những khẩu hiệu cách
mạng vô sản cướp lại của cải từ tay người giàu một lần nữa thì các vị có ủng hộ
như cách đây gần 70 năm nữa không?
Xem
ra thì ngọn cờ ý thức hệ mà đảng đang giương cao không tập hợp được quần chúng
yêu nước hiện nay vì những người cầm cờ đang thiếu chính danh và lòng tin của
quần chúng.
Và
nếu không làm được như thế thì hãy một lần trung thực với bản thân và nhân dân
để cùng ngồi lại với các tầng lớp xã hội không phân biệt tuổi tác, nghề nghiệp,
tôn giáo hay dân tộc và chính kiến để bàn về một lối ra khả dĩ nhất cho tương
lai dân tộc.
Tại
thời điểm này của thế kỷ XXI lịch sử đã sang trang, thế giới đã khác trước khi
không còn sự đối kháng ý thức hệ giữa hai phe Cộng sản và Tư bản suốt thời kỳ
“chiến tranh lạnh” và dân Việt Nam ta cũng khác trước. Đúng như lời Tổng bí thư
Nguyễn Phú Trọng đã nêu, đại ý “người ở nhà tranh thì suy nghĩ khác người ở nhà
ngói…”, giờ đây khi cơm đã no, áo đã ấm và TV, tủ lạnh, xe cộ và các tiện nghi
sinh hoạt vật chất khác đã tạm gọi là đầy đủ đối với số đông quần chúng thì nhu
cầu có nhiều hơn tự do tinh thần, tư tưởng và hoạt động cộng đồng đa dạng theo
sở thích và sở trường riêng đã trở nên ngày một phổ biến và cấp thiết.
Thế
giới vốn đa nguyên và xã hội loài người cũng vậy. Một chính đảng có thể giành
thắng lợi trong những giai đoạn lịch sử nhất định nhưng nếu không trau dồi sức
chiến đấu, gần gũi với quần chúng thì sẽ dần tha hóa và bị chính quần chúng đào
thải để cho những lực lượng chính trị hay đảng phái khác có sức sống hơn tiến
lên vũ đài. Bằng cách hiến định quyền lãnh đạo mọi mặt xã hội Xô Viết tại điều
6 trong Hiến Pháp năm 1977 ĐCS Liên Xô tại sao vẫn sụp đổ ? Ấy là vì lý tưởng
của đảng đã bị nhạt phai và đảng đã tự mình xa rời quần chúng để trở nên một tổ
chức suy thoái,mất sức chiến đấu do ở trên đỉnh cao quyền lực độc tôn quá
lâu mà không bị cạnh tranh để phải luôn tự mài sắc vũ khí.
Theo
tinh thần đó bản Kiến nghị về sửa đổi Hiến Pháp 1992 do 72 nhân sĩ, trí thức và
các vị lão thành Cách mạng khởi xướng cần được nhìn nhận như một hành động yêu
nước và có trách nhiệm với dân tộc khi họ dũng cảm đề đạt đường hướng giúp đất
nước thoát ra khỏi tình trạng khủng hoảng sâu sắc, toàn diện trong khi giặc
ngoại xâm đang xâm nhập sâu vào các mặt chính trị - kinh tế - văn hóa - xã hội
v.v…và lăm le ngoài Biển Đông như hiện nay.
Có
điều, đó mới chỉ là những đường hướng đúng đắn và đã đến lúc đảng, nhà nước và
tất cả các lực lượng xã hội trong và ngoài nước cần ngồi lại với nhau để tìm ra
những con đường đi cụ thể theo tinh thần Diên Hồng, không bạo lực, quên
đi quá khứ và không hồi tố .[3]
Hy vọng rằng lãnh đạo ĐCS Việt Nam sẽ thể hiện thiện chí và chủ động nắm bắt
lấy cơ hội quý báu này để một lần nữa đảng vẫn giương cao thắng lợi ngọn cờ Dân
tộc – Dân chủ và tiếp tục xứng đáng là một đảng cầm quyền như Hồ Chí Minh trong
Di chúc đã căn dặn.
Thăng
long- Hà nội 6/3/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét