Tìm kiếm Blog này

Chủ Nhật, 17 tháng 2, 2013

NGÀY 17/2 LÀ NGÀY GÌ ?


BĐH - Chúng ta ( dù đã thuộc loại cổ lai hy, gần đất hơn gần trời) vẫn có thể trả lời rất nhanh câu hỏi : Ngày 14/2 là ngày Tình yêu/Tình nhân , hay gọi theo tây là Valentine . Nhưng nếu hỏi tiếp : Ngày 17/2 là ngày gì ? Thực lòng đi , bạn có thể trả lời ngay được không ? 

Nhìn lại chiến tranh biên giới 1979

Bài đăng trên báo Thanh Niên hôm nay 17/02/2013 2:30 

Đúng vào ngày này 34 năm trước (17.2.1979), Trung Quốc bất ngờ tung hơn 60 vạn quân nổ súng xâm lược Việt Nam trên toàn tuyến biên giới phía bắc, nhưng đã phải rút quân sau hơn một tháng gặp sự kháng cự mãnh liệt của quân và dân ta, chịu nhiều tổn thất nặng nề.

Tuy vậy cuộc chiến tranh xâm lược này cũng mở màn cho cuộc xung đột vũ trang tại biên giới giữa VN và Trung Quốc (TQ) kéo dài suốt 10 năm sau đó. Theo thiếu tướng Lê Văn Cương, nguyên Viện trưởng Viện Chiến lược - Bộ Công an, với độ lùi về thời gian, việc nhìn nhận lại cuộc chiến tranh này là hoàn toàn cần thiết.

Thiếu tướng Lê Văn Cương 

Kể từ sau khi VN và TQ bình thường hóa quan hệ (1991), hai bên dường như đều không muốn nhắc lại cuộc chiến này. Từ hơn 30 năm qua, cuộc chiến chống quân xâm lược Trung Quốc gần như không được nhắc tới. Theo ông tại sao cuộc chiến lại bị rơi vào lãng quên như vậy?

Để trả lời câu hỏi này có lẽ cần cả một hội thảo khoa học. Tôi chỉ xin lưu ý như sau, vào những năm kỷ niệm chẵn 10, 15... hay gần đây nhất là 30 năm sau cuộc chiến tranh chống TQ xâm lược (2009), báo chí, truyền hình của VN gần như không đưa tin gì về sự kiện này. Đây là một sự thiếu sót lớn trên góc độ Nhà nước. Hơn thế nữa, đó là một sự xúc phạm đến linh hồn của những đồng bào, chiến sĩ đã bỏ mình để bảo vệ Tổ quốc trong cuộc chiến tháng 2.1979 và gần mười năm sau đó. Họ nằm dưới mộ có yên không? Gia đình vợ con bạn bè và những người thân thích của họ sẽ nghĩ gì về chuyện này? Đã có ý kiến cho rằng nhắc đến những chuyện này cũng có nghĩa là kích động chủ nghĩa dân tộc. Tôi có thể khẳng định rằng nói như vậy là ngụy biện.

Trong khi chúng ta im lặng thì những dịp đó chúng tôi đã thống kê hệ thống phát thanh, truyền hình báo chí của TQ tung ra trung bình từ 600-800 tin, bài với những cái tít gần như có nội dung giống nhau về cái mà họ gọi là “cuộc chiến tranh đánh trả tự vệ trước VN”. Có thông tin cho rằng hiện tại có tới trên 90% người dân TQ vẫn quan niệm rằng năm 1979 Quân đội VN đã vượt biên giới sang tấn công TQ và bắt buộc TQ phải tự vệ đánh trả. Từ hàng chục năm nay, hệ thống tuyên truyền của TQ đã nhồi nhét vào đầu người dân TQ rằng cuộc chiến 1979 chỉ là cuộc phản công trước sự xâm lược của VN.

Theo tôi nghĩ, trong tuyên truyền đối nội và đối ngoại, cả ở kênh nhà nước, nhân dân và trên truyền thông, chúng ta phải làm rõ và góp phần làm cho nhân dân thế giới hiểu rõ bản chất của cuộc chiến tranh Việt - Trung 1979. Đồng thời góp phần làm cho hơn 1,3 tỉ người TQ biết được sự thật rằng vào ngày đó hơn 60 vạn quân TQ đã vượt biên giới xâm lược VN. Việc chúng ta im lặng hàng chục năm qua, theo tôi là không đúng. Việc nói ra cũng không liên quan gì chuyện kích động chủ nghĩa dân tộc. Hãy thử so sánh chuyện đó với việc TQ tung ra hàng nghìn bài báo xuyên tạc lịch sử từ hàng chục năm qua.

Bộ đội Việt Nam đánh trả quân Trung Quốc xâm lược tại Lạng Sơn năm 1979 

Với độ lùi về thời gian, theo ông chúng ta có thể rút ra những điều gì từ cuộc chiến tranh này? Những điều đó có ý nghĩa thế nào trong bối cảnh hiện tại ?

Theo tôi, khoảng thời gian 34 năm đã là khá đủ cho chúng ta nhận thức lại những vấn đề xung quanh cuộc chiến 1979. Thế nhưng đến giờ phút này tôi có cảm giác không phải lúc nào chúng ta cũng có được sự nhận thức thống nhất, nhất quán từ trên xuống dưới.

Vấn đề thứ nhất, phải xác định rõ về mặt khoa học, cuộc chiến 1979 là cuộc chiến tranh chống xâm lược, bảo vệ Tổ quốc. Đây là vấn đề phải nhận thức rõ từ cấp cao nhất. Sự nhận thức ấy cũng phải được thống nhất trong toàn Đảng, toàn quân và toàn dân. Đây là chuyện không được phép mơ hồ.

Không chỉ nhận thức mà Nhà nước có trách nhiệm đưa câu chuyện này vào sách giáo khoa. Thực tế cho thấy phần lớn học sinh tiểu học, trung học và thậm chí đa số trong 1,4 triệu sinh viên hầu như không biết gì về cuộc chiến tranh này. Nếu để tình trạng này kéo dài, trách nhiệm thuộc về Nhà nước. Chắc chắn chúng ta sẽ không tránh được sự phê phán của thế hệ sau này. Hàng vạn người con ưu tú của chúng ta đã bỏ mình để bảo vệ từng tấc đất biên giới phía bắc của Tổ quốc, tại sao không có một dòng nào nhắc đến họ? Bây giờ đã quá muộn. Nhưng không thể để muộn hơn được. Theo quan điểm của tôi, Nhà nước phải yêu cầu đưa phần này vào lịch sử chống ngoại xâm của dân tộc. Chúng ta không thể mơ hồ được, không thể lờ đi vấn đề lịch sử này được.

Bệnh viện huyện Trùng Khánh, Cao Bằng bị quân Trung Quốc tàn phá tháng 2.1979 - Ảnh: Tư liệu 

Tôi đã nhiều lần trao đổi với các học giả nước ngoài và họ đã thắc mắc khá nhiều chuyện tại sao sự kiện chiến tranh chống quân TQ xâm lược năm 1979 lại không được nhắc đến trong các giáo trình lịch sử của VN. Tôi đã phải chống chế với lý do rằng người VN muốn quên đi quá khứ và hướng đến tương lai. Nhiều học giả Hàn Quốc, Nhật Bản đã phản bác tôi vì “Lịch sử là lịch sử. Quá khứ là quá khứ. Tương lai là tương lai”. Họ nói rằng: “Chúng tôi biết người VN rất nhân hậu, muốn hòa hiếu với các dân tộc khác. Nhưng điều này không thể thay thế cho trang sử chống ngoại xâm này được”.

Thứ hai, trong thế giới hiện đại toàn cầu hóa, các quốc gia đều phụ thuộc lẫn nhau. Không có quốc gia nào hoàn toàn độc lập tuyệt đối. Ngay cả Mỹ nhiều lúc cũng phải nhân nhượng các quốc gia khác. Chúng ta không có quan niệm về độc lập chủ quyền tuyệt đối trong thời đại toàn cầu hóa. Nhưng trong bối cảnh này, phải nhận thức rõ cái gì là trường tồn? Theo tôi có 3 thứ là chủ quyền quốc gia, ý thức dân tộc và lợi ích quốc gia. Ở đây chúng ta phân biệt chủ nghĩa dân tộc vị kỷ, chủ nghĩa dân tộc nước lớn với lòng yêu nước chân chính, ý thức tự tôn tự hào dân tộc. Hai cái đó khác nhau. Người VN có truyền thống yêu nước, có tinh thần chống ngoại xâm bất khuất, đó là điều cần được phát huy trong 92 triệu người VN trong và ngoài nước.

Chủ quyền quốc gia, ý thức dân tộc và lợi ích quốc gia là những cái “dĩ bất biến”, những cái còn lại là “ứng vạn biến”. Những chuyện “16 chữ”, “bốn tốt” trong quan hệ với TQ là “ứng vạn biến”. Bài học từ cuộc chiến chống xâm lược năm 1979 cho thấy nếu không nhận thức được điều này thì rất nguy hiểm.

Thứ ba, trong bối cảnh quốc tế hiện nay, tiêu chí để phân biệt người yêu nước hiện nay là anh có bảo vệ lợi ích quốc gia hay không. Trên thế giới này không có bạn bè vĩnh viễn hay kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích quốc gia mới là vĩnh viễn. Năm nay chúng ta chuẩn bị tổng kết Nghị quyết T.Ư 8 (7.2003) về chiến lược bảo vệ Tổ quốc. Tôi thấy có một quan điểm bây giờ vẫn đúng, đó là: "Những ai chủ trương tôn trọng độc lập, chủ quyền, thiết lập và mở rộng quan hệ hữu nghị và hợp tác bình đẳng, cùng có lợi với Việt Nam đều là đối tác của chúng ta. Bất kể thế lực nào có âm mưu và hành động chống phá mục tiêu của nước ta trong sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc đều là đối tượng đấu tranh". Đồng thời, cũng phải có cách nhìn biện chứng về đối tượng và đối tác: trong mỗi đối tượng vẫn có thể có mặt cần tranh thủ, hợp tác; trong một số đối tác, có thể có mặt khác biệt, mâu thuẫn với lợi ích của ta, cần phải đấu tranh.

Tù binh Trung Quốc bị bắt tại Cao Bằng.

Nhìn lại từ câu chuyện của 34 năm trước đến những căng thẳng hiện tại trong vấn đề biển Đông, theo ông có thể hy vọng gì ở tương lai trong quan hệ giữa VN và TQ ?

Tạo ra lòng tin, sự hữu nghị chân thật giữa hai nước là con đường tất yếu nhưng đòi hỏi thời gian lâu dài và từ cả hai phía. Đây không phải là điều có thể hy vọng có được trong vài ba năm tới đây. Lịch sử mách bảo chúng ta muốn giữ được hòa bình, ổn định, giữ được độc lập tự chủ thì điều quan trọng nhất là giữ được lòng dân. Trên dưới một lòng, có được sự đoàn kết dân tộc thì chắc chắn không có kẻ xâm lược nào dám dại dột động đến chúng ta cả. Lịch sử VN đã cho thấy những lần mất nước đều bắt đầu từ việc chính quyền mất dân. Năm 179 trước CN An Dương Vương để mất nước là do mất dân. Một ông vua đứng đầu quốc gia mà tin vào kẻ thù thì chuyện mất nước là không thể tránh khỏi. Năm 1406, nhà Hồ mất nước cũng vì đã mất dân. Đến mức độ nhà Minh truy bắt cha con Hồ Quý Ly thì chính những người trong nước đã chỉ điểm cho quân Minh. Năm 1788 Lê Chiêu Thống sang cầu viện Mãn Thanh đưa 20 vạn quân sang giày xéo quê cha đất tổ cũng là ông vua đã mất dân. Đó là bài học muôn đời để bảo vệ chủ quyền quốc gia.

Ng.Phong
(thực hiện)











5 nhận xét:

  1. Hoan hô báo Thanh Niên và cảm ơn LSQL đã đăng bài này. Cố tình quên lịch sử, không nhắc đến một giai đoạn lịch sử chống ngoại xâm quan trọng của dân tộc cũng chả khác gì xuyên tạc lịch sử. Đây là lỗi của ai, tất nhiên là do chỉ đạo từ trên. Phải làm sao để "họ" nhìn nhận lại, không thì đúng là rất nguy hiểm.

    Trả lờiXóa
  2. Đây là cuộc chiến tranh tội lỗi do tên tội phạm chiến tranh diệt chủng Đặng Tiểu bình gây nên với nhiều toan tính đê hèn và quỷ quyệt hắn tính qua đây thổi chủ nghĩa dân tộc sô vanh cuồng tín tạo uy tín cá nhân sau mấy thập kỷ bị Mao và nhiều kẻ khác nêu lên đập xuống lên bờ xuống ruộng. Với quốc tế thì đây là cuộc chiến tranh ăn mày, tên Đặng cần xin xỏ Mỹ ưu đãi kinh tế và công nghệ kỹ thuật toan tính ngoi lên bá chủ; với cuộc giết người này hắn chứng tỏ cho MỸ hắn quyết nhất biên đảo theo Mỹ chống LXô để được Mỹ nhận làm lâu la . Dậy VN bài học là cách bốc phét của hắn sau khi đã chửi bới đê tiện VN ( ở Singapo). Nhưng từ đây hắn hiện nguyên hình là tên kẻ cướp tội phạm chiến tranh giết hại dân thường cả phụ nữ và trẻ nhỏ bằng những trò thú vật nhất đáng hổ thẹn với văn minh trung hoa nhiều kẻ vẫn xu nịnh. Cái lá nho đồng chí anh em cộng sản, giải phóng dân tộc tuột tô hô . Và tên Đặng và đồng bọn đã xóa sạch trơn ơn nghĩa của nhân dân Trung quốc bao năm giúp ta, chúng không còn tư cách để kể công được nữa.

    Trả lờiXóa
  3. Chủ đề bài viết của Ô Cương không hướng vào việc lên án bọn bành trướng TQ xâm lược mà nêu lên một hiện tượng đáng buồn trong nội bộ ta : "suốt hơn 30 năm qua, cuộc chiến chống xâm lược gần như không được nhắc tới". Trong khi đó TQ thả cửa công khai tuyên truyền xuyên tác trắng trợn mọi sự thật liên quan đến cuộc chiến. Những người có lương tri trong nước cũng như trên thế giới đều không thể hiểu nổi nguyên nhân của sự im lặng đáng ..nhục đó.,vì vậy thảy đều rất bất bình. Rõ ràng đã có một sự chỉ đạo rất thống nhất từ cấp cao. Vậy ai, khi nào, nghị quyết nào đã đưa ra chủ trương hèn đớn đến vậy. Nếu thật sự mong muốn "khép lại quá khứ " thì hai bên đều cùng phải xử sự như nhau, tức đều không nhắc lại trang sử đáng xấu hổ đó. Đằng này một bên cứ chửi, một bên cứ cúi đầu lặng im nghe, hơn nữa còn không cho ai được nói lại câu nào ?
    Nghĩ mãi không ra, tôi đành đoán mò mấy khả năng sau ::
    1. Đây là một dạng "khổ nhục kế ", chịu nhịn để tranh thủ thời gian mạnh lên, ta sẽ nói chuyện đàng hoàng với họ sau. Nghĩa là chỉ chịu lùi về sách lược .Nếu vậy còn có thể chấp nhận và hy vọng .
    2. Tiếp tục mất cảnh giác, lơ mơ về đối tượng, bám vào hệ tư tưởng chung , đồng chí, anh em v.v.Coi như chủ trương chiến lược. Đây là nguy cơ dẫn đến mất dân ,mất nước một cách từ từ như Ô Cương cảnh báo
    3. Có những thế lực rất mạnh trong nội bộ dân tộc bị mua chuộc, khống chế, buộc phải câm lặng và bắt nhân dân cũng phải "cấm khẩu" để giữ lấy địa vị ,quyền lợi cá nhân , phe nhóm.
    Nếu khả năng này xảy ra thì mất nước ngay nhãn tiền là điều khó tránh vì chắc chắn mất lòng dân kinh khủng.
    Rất đáng khâm phục tấm lòng của Ô Tướng đối với vận mệnh dân tộc. Ông đã vượt qua mọi sức ép và nỗi sợ để đụng chạm đến những yếu huyệt đang cần dấu kín của những người có trách nhiệm với đất nước. Họ sẽ trả lời ra sao trước những câu hỏi của nhân dân và lịch sử ?

    Trả lờiXóa
  4. Mục đích cuộc chiến tranh tháng 2 năm 1979 của Trung Quốc là 1. Đánh để rửa hận cho Mỹ, từ đó xin xỏ viện trợ về kinh tế và KHKT của Mỹ, 2. Đánh để chứng tỏ cho Liên Xô biết rằng TQ chính thức chia tay với LX vá ngả về phía Mỹ. 3. Đánh để ĐCSTQ biết " tài năng " và gây thanh thế cho Đặng Tiểu Bình.
    Tôi cũng nhất trí như ý kiến của cụ HUNGKYVINH, rất khâm phục tác giả Lê Văn Cương, nhưng qua bài viết của ông, cũng như hơn 30 năm qua, tôi vẫn không hiểu nguyên nhân thật sự của sự im lặng đáng nhục nhã đó.

    Trả lờiXóa
  5. Đọc bài này xong tôi càng căm thù bọn bành trướng, càng thấy sự hàn hạ hai mặt của Đặng Tiểu Bình- của một nước lớn mà lâu nay chúng ta vẫn ôm ấp "nghĩa tình răng môi". Càng cảm thấy sự HÈN NHÁT của nhà cầm quyền VN.Sự im lặng đáng nguyền rủa không thể minh chứng điều gì tốt đẹp về đường lối của ĐCS VN.

    Trả lờiXóa