Đặng Hồng Phương
Mỗi độ thu về, gió heo may
Hà Nội vàng mơ, lá rơi đầy
Sài gon, trời trong, mây bát ngát
Bồi hồi kỷ niệm, mắt lại cay.
Mới đó, mà đã sáu mươi năm
Cái thuở trẻ con đến Quế Lâm
Bao nhiêu bỡ ngỡ và lo lắng
Nhớ về đất Việt quá xa xăm.
Nỗi buồn lũ trẻ, chẳng đọng lâu
Tình thương ấm áp , quá nhiệm màu
Thầy cô chăm sóc, như cha mẹ
Ly Giang nơi ấy khác sông Cầu. *
Chỉ ở Quế Lâm, ba tháng thôi
Vẻn vẹn ba tháng, đã xa rồi
Lũ trẻ chuyển về thành phố khác **
Quyến luyến thầy cô, chẳng muốn rời.
Nước mắt đầm đìa, buổi chia tay
Rưng rưng bè bạn với cô, thầy
Quế Lâm, Học Xá trong tâm khảm
Nhớ suốt đời tôi, tới hôm nay.
Quế Lâm, gọi mãi, Quế Lâm ơi
Ga đến đầu tiên của cuộc đời
Thời gian, thời thế...nhiều thứ khác
Nỗi nhớ Quế Lâm, mãi trong tôi.
Đặng Hồng Phương
Sài Gòn, tháng 6 năm 2013
----------------------------------
*Tôi sinh ra bên bờ Sông Cầu.
** Sau khoảng 3 tháng, một số trong đoàn chúng tôi chuyển về KHXNN.
---------------------------------------------------------------------
Mời sang nhà Blogger FainaPhuong đọc bản gốc và xem một số ảnh
QuếLâm,gọi mài,Quế lÂM ơi
Ga đến đầu tiên của cuộc đời
Hai câu thơ này đã lý giải cho mình một điều:vì sao mình đã qua nhiều trương lớp,ở đó mình cũng rất yêu thương bạn bè,có mối tình đầu..vv..và rất nhiều kỷ niệm . Trong tâm khảm mình trường Quế lâm và bạn bè nơi ấy luôn là số 1.Trước đó mình chỉ lớp học trừng làng nơi tản cư.Trừong Quế Lâm chính là ga đến đầu tiên của đời mình!
Blogger Diệu Huyền đã phát hiện ra câu thơ hay của cụ Hồng Phương . Rất chính xác :
XóaQuế Lâm ! Gọi mãi, Quế Lâm ơi !
Ga đến đầu tiên của cuộc đời ....